Editor : Frenalis
Một bóng dáng xinh đẹp tựa vào hành lang, không rõ đang nghĩ gì.
Mái tóc dài nhẹ bay theo gió, chiếc váy trên người trông rộng thùng thình. Dường như sau lần bị giam cầm cô đã gầy đi nhiều, càng trở nên lặng lẽ hơn. Cô là ai? Cô đã trải qua những gì? Rốt cuộc cô muốn làm gì?
Tát Sa không thể rời mắt khỏi cô trong một thời gian dài.
Cô là người phụ nữ phức tạp và khó thuần phục nhất mà hắn từng gặp.
Nếu thông tin hoàn toàn chính xác, sự tồn tại của cô chỉ có hai khả năng.
Hoặc là Thần Quang đã thành công hoàn hảo, đưa linh hồn của một ai đó vào cơ thể trẻ trung này.
Hoặc Thần Quang đã thất bại, và cô bị đánh dấu nhưng may mắn giữ được bản thân, trốn thoát khỏi trung tâm nghiên cứu.
Rốt cuộc thì đâu mới là sự thật? Cô hiểu rõ bao nhiêu về Thần Quang và Thần Hoả?
Cô luôn điềm tĩnh lý trí, khả năng kiểm soát cảm xúc gần như hoàn hảo, nhưng gần đây lại thường xuyên mất kiểm soát.
Lần cô cười lớn đó không giống như sự thách thức, mà dường như là một dạng sụp đổ nào đó. Tát Sa rất muốn biết điều gì đã khiến cô rối loạn như vậy.
Bóng dáng mảnh mai dưới hành lang bỗng nhiên nghiêng người, dường như đang lắng nghe điều gì. Tát Sa nhìn thoáng qua, nhận thấy có hai hầu nữ đang tán gẫu trong giờ nghỉ trưa gần đó.
"...Quan Chấp Chính thật là nhân từ..."
"...Khí chất lạnh lùng, cao quý của ngài thật hoàn hảo...
"...Không có người phụ nữ nào xứng đáng với ngài, nhưng tôi nghĩ sớm muộn gì ngài cũng sẽ kết hôn..."
"Muốn biết gì? Về đời tư của quan Chấp Chính đáng kính ấy à?"
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng châm biếm cắt ngang sự lắng nghe của Ngải Vi. Hai cô hầu gái sợ hãi cúi đầu, vội vàng hành lễ.
Tát Sa nhẹ búng tay ra hiệu cho họ lui xuống. "Đột nhiên cô quan tâm đến hắn sao? Vì hắn đã rộng lượng tha cho cô à?"
Ngải Vi không đáp, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía những tán cây xa xa.
"Tu Nạp còn độc thân, có quyền lực, diện mạo xuất chúng, địa vị cao quý. Tất cả phụ nữ đều mong được hắn yêu thương." Giọng nói thản nhiên của Tát Sa không hề ngừng lại. "Đáng tiếc là vị Chấp Chính cao quý này chỉ yêu quyền lực. Mọi người đều biết hắn coi phụ nữ là công cụ, khinh thường hôn nhân."
Ngải Vi khẽ nói, "Cảm ơn ngài đã nhắc nhở. Xin thứ lỗi, tôi cảm thấy hơi mệt."
Một cơn giận không tên bỗng nhiên bùng lên. "Ngài Vi, đừng vội nghỉ ngơi. Tôi sẽ cho cô xem điều thú vị."
Không cho cô kịp phản kháng, hắn kéo Ngải Vi ra khỏi biệt thự, đẩy cô vào xe ngựa và ra lệnh chạy đến một nơi.
Ngải Vi không chút biểu lộ cảm xúc. "Ngài muốn cho tôi xem gì?"
"Chút bí mật của vị Chấp Chính đáng kính kia." Tát Sa cười khẩy. "Chắc chắn điều này không bao giờ xuất hiện trên tờ báo của Đế Đô."
Ngải Vi không hiểu tại sao Tát Sa lại đột nhiên hành động như vậy, nhưng cô biết rằng phản kháng cũng vô ích nên đành im lặng, quay đầu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Trong xe là một khoảng im lặng kéo dài. Tát Sa như vô tình hỏi, "Ngải Vi, năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
Cô dừng lại một chút rồi mới đáp, "23."
Nụ cười thoáng hiện trên khóe môi Tát Sa. "Tại sao cô lại phải nghĩ một lúc?"
Hàng mi của Ngải Vi khẽ động. "Chưa từng có ai hỏi tôi câu đó."
"Có vẻ như cuộc sống của cô khá bận rộn. Cô còn nhớ sinh nhật của mình là ngày nào không?" Edit: FB Frenalis
"Quên rồi." Ngải Vi trả lời tự nhiên. "Sinh nhật chẳng có ý nghĩa gì với người nghèo."
Tát Sa nhướng mày. "Nghe thật buồn. Có lẽ tôi nên quan tâm cô nhiều hơn."
"Cảm ơn, ngài không cần làm vậy."
"Tất nhiên là cần." Tát Sa nói với giọng đùa cợt nhưng có phần nghiêm túc. "Ngải Vi, tôi chợt nhận ra cô thật cuốn hút."
Một kho báu đầy mê hoặc.
Xe ngựa dừng lại trước một biệt thự xa lạ. Tát Sa dẫn Ngải Vi lên tầng trên, chỉ ra ngoài cửa sổ về phía hoa viên bên cạnh. "Nhìn người phụ nữ kia kìa."
Trong hoa viên, một quý cô trẻ đẹp đang ngâm nga ca hát, ngón tay mảnh mai nghịch ngợm với con chim hoàng yến trong lồng, tạo nên một khung cảnh thanh bình ấm áp.
Ngải Vi không hiểu chuyện gì, liếc nhìn Tát Sa, hắn ra hiệu cho cô tiếp tục theo dõi.
Tiếng hát dần ngừng lại, người phụ nữ lấy con chim hoàng yến ra khỏi lồng, nhưng không phải để thả nó bay đi.
Cô ta bắt đầu nhổ từng chiếc lông của con chim nhỏ, phớt lờ tiếng kêu đau đớn của nó. Cuối cùng, cô ta xé cả đôi cánh của con chim, máu đỏ thẫm nhuộm lên làn da trắng muốt, rồi bật cười điên loạn. Các người hầu hốt hoảng chạy tới dìu cô ta về phòng.
Một cảnh tượng ghê rợn khiến Ngải Vi lạnh cả người.
"Người phụ nữ này không bình thường, nhưng không phải sinh ra đã thế." Giọng nói trầm lắng vang lên bên tai, Ngải Vi gần như có thể cảm nhận được hơi thở của Tát Sa. "Cô ta là con gái riêng của công tước Vĩ Khắc, từng là viên ngọc của giới thượng lưu - tiểu thư Nhữ Phi Á."
Ngải Vi dường như đã nghe qua cái tên này.
"Ngày xưa, một nhân vật quyền quý đã đính hôn với cô ta, lợi dụng cô ta để chiếm đoạt tài sản của công tước Vĩ Khắc, rồi thành công leo lên vị trí cao, tôi nghĩ cô có thể đoán được đó là ai." Tát Sa khẽ cười, giọng nói đầy mỉa mai. "Sau đó, hắn liền bỏ rơi cô ta không chút thương tiếc, như vứt bỏ một đôi tất cũ. Cha cô ta cũng ruồng rẫy cô ta. Tội nghiệp tiểu thư Nhữ Phi Á, bị giam cầm trong thời gian dài nên trở thành một kẻ điên."
Nhìn xuống hoa viên, giọng Tát Sa chậm rãi. "Còn có một người phụ nữ khác bị hắn lợi dụng, đó là phu nhân An Ni, tình nhân của công tước. Bà ta đã nói nhiều điều tốt đẹp về hắn trước mặt công tước. Kết cục là bà ta phải gánh chịu cơn thịnh nộ lớn nhất của công tước sau sự việc. Vị Chấp Chính này thật khéo léo, dễ dàng chiếm được trái tim của phụ nữ, nhưng đáng tiếc hắn thiếu tình cảm thật sự. Dưới vẻ ngoài đẹp đẽ là một ác ma đội lốt."
Ác ma? Đây là Phỉ Qua? Những lời nói đó lọt vào tai làm Ngải Vi choáng váng.
"Ngải Vi, dù cô có là một mỹ nhân, tốt nhất vẫn nên tránh xa hắn." Tát Sa tựa như đùa cợt nhưng cũng có chút cảnh báo. "Quan Chấp Chính ấy ngoài việc ghét những đôi mắt xanh lục, hiện tại có lẽ còn ghét hơn cả là đôi mắt đỏ. Nếu hắn phát hiện ra màu mắt thật của cô, đừng nói đến đặc ân, hắn sẽ không ngần ngại ném cô lên giàn hỏa thiêu."
Ngải Vi bỗng cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. "...Anh ấy... ghét đôi mắt xanh lục sao?"
Tát Sa không nhận ra sự khác thường của cô, chỉ bình thản đáp, "Cô chưa nghe qua sao? Đó là bí mật ai cũng biết về ngài Chấp Chính."
Phỉ Quá căm ghét cô, khinh thường cô, coi cô là vết nhơ trong cuộc đời anh ư?.
Cô không hiểu tại sao Phỉ Qua lại ghét mình đến thế, cũng không thể nhớ rõ mình đã làm gì sai. Cô đã cố gắng hết sức, nhưng kết cục lại chỉ nhận được một kết quả bi thảm như thế này.
Thì ra tất cả đều là giả dối: ký ức, sự dịu dàng, tình cảm, và cả cuộc sống của cô.
Ý thức của cô bắt đầu mờ nhạt, dường như linh hồn đã không còn tồn tại.
Tát Sa vẫn đang nói bên tai, nhưng cô không còn đáp lại.
Nhận thấy điều bất thường, Tát Sa nắm lấy vai Ngải Vi, gương mặt xinh đẹp của cô trắng bệch đến đáng sợ.
Dường như có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể tìm ra nguyên nhân, hắn nhìn cô chăm chú hồi lâu. "Thất vọng à? Tôi chỉ không muốn cô bị lừa dối bởi bề ngoài và chịu tổn thương."
Ngải Vi quay đầu nhìn về phía hoa viên, nơi có chiếc lồng đẹp đẽ đang giam giữ tiểu thư Nhữ Phi Á đã phát điên.
Tát Sa không chịu im lặng, nâng cằm cô lên. "Ngải Vi, làm sao để tôi có được sự trung thành của cô?"
Cô bị ép phải nhìn vào mắt hắn, đôi mắt trống rỗng như một con búp bê vô hồn.
"Màu mắt của cô không thể tồn tại ở Tây Nhĩ, nhưng tôi có thể đưa cô đến Lợi Tư." Giọng nói của Tát Sa đầy quyến rũ. "Tôi sẽ không lợi dụng cô như Lâm Tích đã làm, cũng không bắt cô ra chiến trường. Tôi chỉ cần cô hoàn toàn trung thành với tôi."
Ngải Vi vẫn như cũ không một tiếng động.
Tát Sa cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi lạnh lẽo của cô. "Tôi không bận tâm cô đã từng là ai, thành thật mà nói, cô khiến tôi rung động. Nhưng nếu cô cứ mãi che giấu, sẽ khó để tôi tiếp tục tin tưởng."
Cô không trả lời nhưng cũng không lẩn tránh, có lẽ đó là một dấu hiệu tốt.
Nhìn kỹ biểu hiện của cô, Tát Sa quyết định dừng lại. "Cô là một cô gái thông minh, hãy suy nghĩ kỹ. Tôi sẽ chờ câu trả lời của cô."
*****
Cô nhanh chóng đưa ra câu trả lời bằng hành động.
Một ngày nọ, khi Tát Sa trở về sau cuộc họp với các quan chức cấp cao của chính phủ, ngoài ý muốn biết được Ngải Vi đã biến mất.
Cô đã trốn khỏi biệt thự, thoát khỏi mọi sự giám sát, cũng không ai đoán ra cô đã đi đâu.
Cái người phụ nữ khó chịu, bướng bỉnh, không thể nói lý!
Tát Sa chưa bao giờ cảm thấy tức giận đến thế.
Hắn ngay lập tức thay đổi nơi ở, loại bỏ tất cả những mật thám mà cô từng tiếp xúc. Sau một đêm suy nghĩ căng thẳng, hắn kìm nén xúc động ý định tố cáo với chính phủ.
Tát Sa biết rằng sự khoan dung này thật ngu ngốc.
Hắn đáng lẽ nên tiết lộ bí mật về thấu kính tinh thạch, vẽ một bức chân dung hoàn hảo của cô để cả đế quốc truy nã cô, khiến cô không còn nơi nào để trốn, cuối cùng bị bắt giữ và đưa lên giàn hỏa thiêu. Chính phủ sẽ vui vẻ cảm ơn hắn, và điều đó sẽ giúp hắn dễ dàng giành được lòng tin của giới cầm quyền Tây Nhĩ.
Nhưng không hiểu vì sao, hắn không muốn nhìn thấy kết cục như vậy.