Editor: Frenalis
Trong đại sảnh nghị sự rộng lớn của Đế Đô, sau khi kết thúc cuộc họp thường lệ, quan Chấp Chính giữ lại Bộ Trưởng Tư Pháp.
"Cậu đã giam giữ Nhữ Phi Á?"
Tần Lạc thẳng thắn thừa nhận: "Tôi nghĩ điều đó là cần thiết vì không thể để lộ ra ngoài."
Tu Nạp không phản đối. "Làm đúng đấy, Nhữ Phi Á biết quá nhiều. Nếu sau này trốn khỏi Đế Đô, mọi chuyện sẽ càng phức tạp."
"Sau khi việc này xong, cậu định xử lý cô ta thế nào?"
Tu Nạp nhíu mày. "Gửi cô ta ra nước ngoài."
Tần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu. Nhữ Phi Á từng si mê Tu Nạp suốt bao năm, gần như đã cống hiến tất cả, nhưng kết cục lại bị buộc phải lưu đày. Điều này thật đáng tiếc. "Cậu thực sự chưa từng động lòng với cô ta sao?"
Tu Nạp liếc nhìn bạn mình một cái. "Đừng nói nhảm, cho cậu một ngày để rút hết người của cậu về. Tôi không cần mấy kẻ lả lướt làm trợ lý."
"Họ chỉ giúp giải quyết một số việc lặt vặt cho cận vệ thôi mà." Tần Lạc tỏ vẻ vô tội. "Tôi thấy Uy Liêm rất vui khi có người chia sẻ công việc."
"Lạc, cậu biết tôi đang nói gì mà!" Tu Nạp không nhẫn nại vòng vo, đưa ra cảnh báo trực tiếp. "Nếu cậu lại để chuyện như lần trước xảy ra, tôi sẽ cho cậu đi ra khỏi nghị trường mà không mặc quần."
Tần Lạc thở dài thất vọng, quyết định nói thẳng. "Cậu cần có phụ nữ. Nhìn cậu xem, còn trẻ như vậy, không cần phải tự hành hạ bản thân."
Ánh mắt của quan Chấp Chính trở nên u tối, không nói một lời.
Tần Lạc cười khinh thường sự cố chấp của bạn mình. "Cậu đang bảo vệ cái gì chứ? Chẳng có ý nghĩa gì cả. Cậu từ chối phụ nữ, từ chối mọi thú vui, biến mình thành một cỗ máy làm việc. Đến khi nào cậu mới dừng việc tự ngược này?"
Tu Nạp im lặng một lúc. "Không phức tạp như cậu nghĩ, tôi chỉ không có hứng thú."
Tần Lạc bật cười vì tức giận. "Không có hứng thú? Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Chính là nghĩa đen." Tu Nạp bình thản nói qua loa. "Đừng nói về chuyện này nữa. Bên Vĩ Khắc có động tĩnh gì không?"
"Bọn chúng đang điên cuồng tăng thuế và tuyển quân." Tần Lạc thở dài, tuân theo và chuyển chủ đề từ đời tư của lãnh đạo sang chuyện quốc gia. "Tất nhiên, lãnh thổ của gia tộc Lâm thị cũng vậy. Địa hình của tỉnh Sa San rất khó chịu, nếu chiến tranh nổ ra, có lẽ sẽ kéo dài."
Tu Nạp nghĩ về một vấn đề khác. "Hiện tại ai đang cai quản gia tộc Lâm thị? Lâm Tích?"
"Đừng mong họ đầu hàng, cậu đã giết công tước đời trước của gia tộc họ." Tần Lạc chỉ ra điểm mấu chốt. "Dân chúng cũng sẽ không đồng ý. Họ rất mong đợi quân của cậu tấn công Sa San để trả thù mối hận nhiều năm."
Tu Nạp thở ra một hơi nặng nề, hồi lâu mới nói. "Có lẽ tình hình sẽ thay đổi."
"Ý cậu là gì?"
Tu Nạp khẽ gõ ngón tay, nhớ lại thiếu niên u ám năm xưa. "Tộc trưởng mới của gia tộc Lâm thị có thể thống lĩnh gia tộc hay không, còn phải chờ xem."
Tần Lạc lập tức hiểu ra, mỉm cười: "Có khả năng, Lâm Tích xuất thân từ nhánh bên, thời gian lên nắm quyền quá ngắn, chưa kịp xây dựng được phe cánh riêng, không chừng sẽ bị gạt ra ngoài. Một khi vị trí tộc trưởng bị bỏ trống mà không tìm được người thừa kế chính tông, nội bộ gia tộc Lâm thị sẽ phân rẽ, lúc đó sẽ có lợi cho chúng ta."
Tu Nạp chợt mím chặt môi, Tần Lạc cũng ngừng nói.
Một bóng ma không thể tránh khỏi lại hiện lên, khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo và ngưng đọng.
Dừng lại một lúc, Tần Lạc vờ như không có gì xảy ra, đổi chủ đề tránh nhắc đến gia tộc Lâm thị mà chuyển sang một tin đồn nhỏ khác. "À, gần đây ở một số vùng nổi lên tin đồn kỳ lạ, nói rằng có phù thủy xuất hiện."
Giọng Tu Nạp trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc: "Phù thủy như thế nào?"
"Ban đầu là một người phụ nữ có đôi mắt đỏ xuất hiện bên cạnh công tước Tác Luân, không lâu sau thì Y Đốn thất thủ; sau đó tại một quán rượu ở thị trấn nhỏ, cả nhóm lính tị nạn đều bị giết, một số phụ nữ sống sót nói rằng hung thủ là một phù thủy đáng sợ có đôi mắt đỏ như máu. Cả hai sự kiện đều có điểm chung là đôi mắt đỏ. Trong truyền thuyết, đôi mắt đỏ luôn liên quan đến tai họa và loạn lạc, nhiều người cho rằng đây là dấu hiệu của sự biến động mới trong đế quốc."
Tu Nạp coi thường những lời đồn đoán vô căn cứ này. "Những điều gọi là xui xẻo và điềm gở chẳng qua là những trò mê tín ngu ngốc. Bà Phí từng khăng khăng rằng con mèo của bà ta bị quỷ ám nên mới rụng hết lông, mà tôi biết rõ là do cậu làm."
"Ai bảo bà ta cay nghiệt và keo kiệt như vậy." Vị Bộ Trưởng Tư Pháp từng là một cậu bé nghịch ngợm ở khu ổ chuột, hoàn toàn không thấy xấu hổ khi bị vạch trần những hành vi xấu xa trong quá khứ. "Nhìn bà ta ngày nào cũng ôm con mèo tưởng quý lắm, đến lúc thiêu sống nó như quỷ thì chẳng thấy bà ta thương xót tí nào."
Tu Nạp cau mày. "Cậu và tôi đều biết rõ rằng những tin đồn thấp kém đó không đáng tin, vậy đừng lãng phí thời gian với những điều vô lý như thế nữa."
"Vậy thì, như ngài mong muốn, chúng ta sẽ bàn về quốc sự." Tần Lạc nhìn sắc mặt của Tu Nạp mỉm cười ranh mãnh. "Đặc sứ ngoại giao từ nước Lợi Tư đã đến Đế Đô, vài ngày nữa sẽ đề nghị gặp chính thức. Rất có thể quốc thư sẽ bao gồm một đề nghị hôn nhân, với điều kiện trao đổi là công nghệ năng lượng mới. Ngoài ra, một số đại thần khác cũng có ý định nhắc đến vấn đề con nối dõi. Rõ ràng tình trạng hôn nhân của cậu đang thu hút sự chú ý từ nhiều phía."
Mặc kệ sự khó chịu của Tu Nạp, Tần Lạc tiếp tục nhấn mạnh điểm quan trọng: "Quan Chấp Chính tối cao của đế quốc còn trẻ, chưa kết hôn, không có con cái, xét theo bất kỳ góc độ nào, điều đó cũng mang lại nguy hiểm và sự bất ổn."
Tu Nạp không bị lay động. "Lần trước cậu cũng đề nghị tôi cưới Nhữ Phi Á, và cố tình giấu chuyện Vĩ Khắc can thiệp vào việc thẩm vấn Y Lan. Lúc đó tôi đáng ra nên đấm cậu vài phát."
"Lúc đó cậu cần sự liên minh của công tước Vĩ Khắc. Đáng tiếc, cậu sau đó hủy hôn quá sớm, khiến Vĩ Khắc sinh nghi và từ chối đến Đế Đô. Nếu không, chúng ta có thể âm thầm trừ khử hắn, khỏi phải tốn công dụng binh lực." Tần Lạc nhún vai một cách tự tin, không tỏ vẻ hối lỗi vì đã lừa dối bạn mình. "Nhưng lần này khác, hôn nhân và con cái liên quan đến sự ổn định địa vị của cậu. Tình hình hiện tại dù cậu thích hay không, cũng nên có một người vợ."
*****
"Nghĩ xem, tôi như một bà mẹ già suốt ngày lo cho cậu ấy." Nằm trong phòng của tình nhân, Tần Lạc lẩm bẩm than phiền. "Dùng đủ mọi cách để đưa phụ nữ vào, khuyên cậu ấy kết hôn sinh con, vậy mà cậu ấy lại tỏ thái độ khó chịu với tôi. Có ai làm thần tử tận tụy như tôi không chứ?" Edit: FB Frenalis
Phu nhân Ái Mã cười nhẹ, đút cho tình nhân một trái nho mọng nước. "Nghe nói công chúa Lợi Tư là một mỹ nhân, có lẽ khi nhìn thấy chân dung cô ấy, ngài Chấp Chính sẽ thay đổi ý định."
Tần Lạc tận hưởng sự chăm sóc của mỹ nhân, giọng nói đầy bất lực: "Dù có xinh đẹp đến đâu cũng không có tác dụng."
"Tại sao?" Phu nhân Ái Mã liếc mắt tinh nghịch, cười đầy ẩn ý. "Chẳng lẽ ngài ấy đã có người trong lòng rồi?"
Tần Lạc lười biếng đáp: "Đúng vậy, trái tim cậu ấy chỉ thuộc về đế quốc và công việc."
Nhờ lời nhắc nhở của tình nhân, Tần Lạc chợt nghĩ đến một khả năng khác.
Ngày xưa Phỉ Qua tuy cẩn trọng, nhưng cũng không ngại vui chơi qua đường. Còn bây giờ, cậu ấy lại giữ mình nghiêm cẩn đến mức này, chẳng lẽ sau khi thay đổi thân xác thì có vấn đề gì không thể nói ra? Có lẽ nên tìm cách hỏi dò theo hướng khác, nhưng nhất định phải đảm bảo không làm Tu Nạp nổi giận...
Phu nhân Ái Mã đầy hứng thú đoán già đoán non, "Có lẽ ngài ấy còn quá trẻ, chưa hiểu được niềm vui của tình yêu. Em tin rằng khi gặp được người khiến tim ngài ấy rung động thật sự, dù là trái tim sắt đá cũng sẽ tan chảy ngay lập tức."
Tần Lạc kéo đầu cô ta xuống, trộm một nụ hôn trên đôi môi thơm ngọt. "Cưng à, em quá ngây thơ rồi. Cậu ấy không thích phụ nữ, cũng chẳng có ý định kết hôn. Nếu có ai đó trở thành vợ cậu ấy, tôi thật sự sẽ gửi lời chia buồn sâu sắc nhất."
Phụ nữ xinh đẹp nhưng vô tri thường khiến đàn ông thấy đáng yêu, phu nhân Ái Mã là một trường hợp như thế. Đôi mi dài của cô ta khẽ lay động như cánh lông vũ nhẹ nhàng, đủ để làm say đắm lòng người. "Chẳng lẽ ngài ấy không muốn có con sao?"
Tần Lạc nhìn ngắm vẻ đẹp của tình nhân, buột miệng trả lời. "Sau lần khuyên nhủ riêng tư vừa rồi, tôi mới nhận ra đối với cậu ấy con cái sẽ đi kèm với một người mẹ đủ để gây nguy hiểm. Đặc biệt nếu cô ta đến từ nước thù địch, chỉ càng làm tăng thêm nguy cơ lật đổ và đoạt quyền, điều mà cậu ấy tuyệt đối không muốn thấy."
Chơi đùa với mái tóc thơm ngát, Tần Lạc như đang nghịch một món đồ chơi. "Cậu ấy chẳng bao giờ động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào, cũng chẳng bận tâm đến tình yêu. Ngay cả nếu phải kết hôn, cậu ấy cũng sẽ đợi đến thời điểm thích hợp để chọn một người vợ hiền hòa và vô hại. Còn bây giờ, bất cứ đề nghị hôn nhân nào cũng sẽ khiến cậu ấy càng nghi ngờ động cơ của đối phương. Những điều này tôi chỉ nói với em thôi, đừng để lọt vào tai người khác nhé."
Được thỏa mãn sự tò mò, phu nhân Ái Mã cười khúc khích, trao cho tình nhân một nụ hôn nóng biếng, kích thích khơi gợi những cuộc vui ái ân.
Khi người phụ nữ đã chìm vào giấc ngủ say, Tần Lạc nhanh chóng mặc lại y phục, không chút luyến tiếc bước ra khỏi biệt thự xa hoa.
Chưa đầy ba ngày sau, những lời này sẽ lan truyền khắp tầng lớp thượng lưu, và người đầu tiên nghe tin sẽ là đặc sứ Lợi Tư, kẻ gần đây đã vài lần bí mật gặp gỡ phu nhân Ái Mã. Nếu khôn ngoan, hắn nên lập tức sửa lại quốc thư loại bỏ đề nghị liên hôn.
Để cho một số đại thần trong đế quốc chuẩn bị đầy những lời đồn đoán có cơ hội vụt mất, thật là một tội lỗi khiến người ta vui vẻ.
Vị Bộ Trưởng Tư Pháp xảo quyệt mỉm cười nham hiểm trong xe ngựa, hài lòng ngáp một cái.