Editor: Frenalis
Khi nhận được tin công tước Lâm qua đời, Tu Nạp không hề ngạc nhiên.
Diện mạo tái nhợt của công tước Lâm không mang vẻ sợ hãi, cũng không có sự phẫn nộ của kẻ bại trận, chỉ còn lại sự bình thản và mệt mỏi.
Vị thần chiến tranh từng làm rạng danh đế quốc đã giết hơn bảy mươi kẻ địch, cuối cùng còn dùng kiếm đâm xuyên ngực một binh sĩ. So với việc lên máy chém trước sự chế nhạo của đám đông, chết trên chiến trường dường như hợp với linh hồn thiết huyết của gia tộc Lâm thị hơn.
Kẻ từng là đối thủ cao không thể với tới đã ngã xuống, nhưng Tu Nạp không hề cảm thấy vui mừng.
Thái tử vừa kế vị chưa lâu, thiếu dũng khí kháng cự, mười mấy ngày sau liền chọn đầu hàng khi tình thế không thể cứu vãn.
Binh sĩ của đội quân hoàng gia bị tước vũ khí dưới họng súng và bị quân đội chính phủ quản thúc. Tu Nạp giao nhiệm vụ truy kích tàn quân cho Đạt Lôi, còn mình trực tiếp tiến vào căn cứ quân doanh Hưu Ngoã.
Bước vào căn cứ hỗn loạn, quan Chấp Chính trước tiên mở cửa nhà giam, hành động này về sau được hậu thế ca ngợi là cao quý và nhân từ, nhưng chỉ có Đạt Lôi và Uy Liêm biết sự thật khôi hài đến mức nào.
"Không có nghĩa là gì?" Tiếng gầm lạnh lẽo phát ra từ vị quan Chấp Chính cao quý.
Uy Liêm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh ta thà đối mặt với hàng nghìn kẻ địch còn hơn phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Tu Nạp.
Đã thắng trận cuối cùng, nhưng gương mặt đẹp trai của Tu Nạp lại như ngọn lửa cuồng nộ.
Uy Liêm đã lục soát nhà giam vài lần, gần như lật tung từng kẽ hở để tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không thấy ai tên là Lâm Y Lan. Đừng nói là nữ tù nhân, ngay cả nam tù nhân, anh ta cũng đã xem từng người một, nhưng không có ai có đôi mắt màu xanh lục.
Giống như đôi mắt xanh lục của công tước Lâm...
Uy Liêm từng cho rằng lời nói của đồng bọn là chuyện hoang đường, giờ mới nhận ra mình sai lầm đến mức nào, hối hận vì không moi thêm thông tin từ vị tướng trầm lặng Đạt Lôi. "Đã kiểm tra kỹ lưỡng, thuộc hạ lấy sinh mạng mình ra đảm bảo, trong nhà giam tuyệt đối không có người mà Chấp Chính đang tìm."
"Không thể nào! Tần Lạc đã nói cô ấy bị giam giữ ở Hưu Ngoã." Tu Nạp khó chịu phủ nhận, không thể kìm nén nỗi sợ hãi. Đánh bại đế quốc, tiến vào căn cứ, nhưng vẫn không tìm thấy người mình lo lắng. Lục soát nhiều lần mà không có kết quả, anh rất muốn lôi Tần Lạc từ Đế Đô ra để chất vấn.
Chống tay lên bàn, im lặng hồi lâu Tu Nạp bất ngờ cất tiếng. "Đi tìm người gần gũi nhất với công tước Lâm, đưa người có quyền lực chỉ sau công tước lên đây."
Lệnh của quan Chấp Chính lập tức được thi hành, trung tướng Mục Pháp - người đã cố gắng tự sát khi thất bại, bị đưa đến trước mặt Tu Nạp.
Tội nghiệp cho trung tướng, vai ông ta vẫn băng bó vết thương dính máu, vết thương giật lên khiến gương mặt tái xanh vì đau đớn.
Nếu không phải lúc đó viên phó quan va vào ông ta, trung tướng Mục Pháp chắc chắn đã theo chân công tước Lâm bước vào vòng tay tử thần. Uy Liêm tôn trọng những người lính thực thụ, đối xử tử tế với tù binh bị thương, nhưng hiện tại anh ta rất biết ơn khi có người để trút giận thay Tu Nạp, vội vã kéo trung tướng ra khỏi cáng.
"Giết ta đi! Ngươi sẽ không bao giờ lấy được bất kỳ điều gì từ ta." Dù yếu ớt, trung tướng vẫn giữ phong thái kiêu ngạo của quý tộc, thái độ vô cùng cứng rắn.
Bị sự căng thẳng hành hạ đến mất kiên nhẫn, Tu Nạp sắp bùng nổ. "Nếu ông không nói, tôi đảm bảo gia đình ông sẽ chết từng người một trước mắt ông, theo cách ông không bao giờ muốn thấy." Edit: FB Frenalis
Trung tướng Mục Pháp khinh bỉ cười lạnh.
Tu Nạp nhắm mắt lại, cố kiềm chế sự thôi thúc bạo lực. "Tôi chỉ hỏi ông một điều, không liên quan đến hoàng gia hay quân sự. Nếu ông vẫn chọn im lặng, tôi sẽ treo ông ngược trên đường phố Hưu Ngoã với tay chân bị đóng đinh!"
Sát khí lạnh lùng khiến người ta nghẹt thở, nhưng trung tướng Mục Pháp không hề sợ hãi, nụ cười khinh miệt trong mắt càng rõ ràng.
"Con gái của công tước Lâm, Thiếu tá Lâm Y Lan ở đâu?"
Câu hỏi kỳ lạ khiến trung tướng sững sờ, dù quyết tâm muốn chết, ông ta vẫn không thể thoát khỏi bản tính tò mò của con người, trung tướng không kiềm được thốt lên: "Ngươi đang hỏi ai?"
"Lâm Y Lan!"
"Y Lan?" Trung tướng lẩm bẩm nhắc lại, khó hiểu. "Ngươi với con bé...."
"Đừng bận tâm tới việc tôi với cô ấy là gì." Tu Nạp nghiến răng. "Nói cho tôi biết cô ấy đang bị giam ở đâu!"
"Giam giữ?" Trung tướng ngơ ngác lặp lại.
"Lâm Y Lan không bị giam giữ?" Tu Nạp nhạy cảm nhận ra điều bất thường. "Rốt cuộc cô ấy ở đâu?"
Không cần phải hỏi thêm, từ biểu cảm của đối phương, trung tướng đã nhìn thấy mối bận tâm trong mắt kẻ địch, sự kinh ngạc tràn ngập trong lòng khiến ông ta không thể kìm nén nụ cười chua chát, khuôn mặt đau thương hiện rõ sự bất lực, "Đúng vậy, không bị giam giữ."
Không né tránh nữa, câu trả lời của trung tướng ngắn gọn mà trực tiếp. "Con bé đã chết."
*****
Chiếc xe ngựa lao vun vút dừng lại đột ngột trước cổng căn cứ, con ngựa thở dốc nặng nhọc, miệng mũi phun ra bọt trắng.
Người nhảy xuống không ai khác ngoài ngài Đại Pháp quan tối cao của đế quốc, Tần Lạc. Uy Liêm vội vàng chạy đến như nhìn thấy cứu tinh. "Chào mừng ngài đến Hưu Ngoã, chúng tôi rất cần ngài ở đây."
Kìm nén sự mệt mỏi sau chuyến đi dài, Tần Lạc bỏ mặc phụ tá phía sau, bước nhanh về phía trước. "Cậu ấy thế nào rồi?"
"Không biết nữa." Đối diện với ánh mắt của Tần Lạc, Uy Liêm cười khổ. "Từ ngày nhận tin dữ, ngài ấy tự giam mình trong phòng không bước ra ngoài."
Tần Lạc xuất phát từ Đế Đô ngay khi nhận được tin thắng lợi, giữa đường lại gặp trợ lý mang tin khẩn của Uy Liêm, liên tục thay ngựa mấy lần, không ngủ không nghỉ mà lên đường, thể lực tiêu hao gần như cạn kiệt.
Khi đến trước cửa phòng, hộ vệ Đạt Lôi hành lễ theo kiểu quân đội. Dù không nói gì, ánh mắt lo lắng của anh ta cũng đã bộc lộ niềm hy vọng. Sau nhiều năm đi theo Tu Nạp, Đạt Lôi hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người.
Tần Lạc biết mình sắp phải đối mặt với điều gì. Anh ta hít một hơi thật sâu ở trước cửa, sau đó tháo mũ xuống và đưa cho Uy Liêm.
"Ở ngoài đợi, bất kể có chuyện gì xảy ra..... đừng vào."
Vừa bước vào phòng, Tần Lạc vấp phải những vật dụng bừa bộn trên sàn, tay nắm cửa đóng lại phía sau.
"Tu Nạp?" Sau khi mắt quen với bóng tối, Tần Lạc loáng thoáng nhận ra một dáng người dựa vào tường. Anh ta bước qua đống lộn xộn để tiến lại gần.
"Lạc." Giọng nói khàn đục, nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm. "Nói cho tôi biết, Y Lan rốt cuộc đang ở đâu."
Tần Lạc cười khổ đưa tay xoa mặt, chuẩn bị đón nhận nỗi đau sắp đến.
"Cô ấy đã mất sáu năm trước, được chôn ở nghĩa trang công cộng Đế Đô. Tôi chưa bao giờ dám nói..."
Cú đấm mạnh mẽ làm cắt ngang câu nói của anh ta, rồi thêm một cú nữa giáng xuống bụng. Tần Lạc đau đến mức cong người lại, bỏ mặc không tự vệ, để những cú đấm như bão giáng xuống. Khi mắt anh ta tối dần, anh ta còn cảm thấy may mắn vì đã ngất đi.
Khi mở mắt ra, cơn đau nhức kéo anh ta trở về hiện thực. Căn phòng vẫn tối tăm, rõ ràng là không ai quan tâm đến anh ta sau khi ngất xỉu. Tần Lạc thở dài cố gắng ngồi dậy, dựa lưng vào tường như người bên cạnh, cảm nhận cơn đau râm ran trên khuôn mặt sưng tấy. Miệng anh ta đầy vị máu tanh như sắt, cố gắng kiếm chuyện để phá tan sự im lặng.
"Kể từ khi trưởng thành, cậu đã đánh tôi hai lần. Mỗi lần đều vì cô ấy."
Người bên cạnh cứng đờ như bức tượng, rất lâu sau mới cất giọng khàn khàn đáp lại. "...Cậu từng nói cô ấy vẫn còn sống."
Tần Lạc cười khổ không thành tiếng.
"Cậu đã nói cô ấy là con gái của công tước, sẽ không bị tra tấn, càng không thể..." Giọng Tu Nạp bắt đầu run rẩy, mặt anh úp vào lòng bàn tay, không thể nói ra từ ngữ lạnh thấu xương kia.
"Đúng, tôi từng nói vậy." Tần Lạc cố duỗi chân một cách khó khăn, rồi lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa. "Nhưng đó là trong trường hợp cô ấy chỉ dùng Thần Quang để cứu một tử tù và chỉ giết một nghiên cứu viên nhỏ bé."
Khói thuốc thoát ra từ chiếc mũi đã chịu nhiều đòn nặng nề, lời nói của Tần Lạc dường như cũng thấm đẫm vị đắng của khói thuốc. "Nhưng cô ấy đã làm nhiều hơn thế. Cô ấy giết tiến sĩ Bắc Cát, một nhà nghiên cứu thiên tài của đế quốc; đốt cháy khu dự trữ, làm tan tành công trình nghiên cứu và kho dự trữ hoàn thiện; thậm chí còn tiêu hủy bản thảo của Thần Quang... Cô ấy đã làm rất tốt, đến mức trước khi sự việc xảy ra, Bắc Cát đã phá hủy hết tất cả bản sao. Không ai có thể làm tốt hơn. Cả dự án kéo dài sáu mươi năm, được đế quốc dồn hai thế hệ công sức vào, đã hoàn toàn thất bại. Cậu nghĩ rằng tội lỗi như thế sẽ dẫn đến kết cục gì?"
Không có câu trả lời. Tần Lạc chỉ có thể tự nói với chính mình.
"Không ai nhận ra Bắc Cát - kẻ quái dị đó đã thành công. Anh thật may mắn, anh là người duy nhất được hưởng lợi từ Thần Quang. Và càng may mắn hơn khi đến giờ vẫn không ai biết điều đó. Nếu không, ai biết thế giới này sẽ hỗn loạn đến mức nào. Ngay cả Hoàng Đế - người đã lên đoạn đầu đài - cũng rất kỳ vọng vào công nghệ này, cậu có thể tưởng tượng được ông ta đã giận dữ đến nhường nào."
Vẫn chỉ là những lời độc thoại, Tần Lạc dường như đang nói chuyện với một hồn ma.
"Hoàng Đế nghi ngờ đây là âm mưu của nhà họ Lâm, ra lệnh điều tra kỹ càng. Công tước Vĩ Khắc như đạt được báu vật, không tiếc bất kỳ giá nào để ép cô ấy thú nhận rằng mình chịu sự chỉ huy của công tước Lâm, đổi lại sẽ được giảm án, tránh án tử hình và bị lưu đày."
Bóng tối đối diện dường như động đậy, những khớp xương cứng ngắc phát ra tiếng răng rắc.
Tần Lạc dựa lưng vào tường, nở nụ cười chua chát, gương mặt tràn ngập cảm xúc phức tạp. "Cô ấy từ chối. Nghe có vẻ khó tin phải không? Cô ấy phản bội cha mình, nhưng lại từ chối phản bội gia tộc. Thà chịu tra tấn chứ không chịu khuất phục."
Sau một lúc lâu, Tần Lạc mới tiếp tục: "Để tránh mất đi tù nhân quan trọng trên đường áp tải, nên công tước Vĩ Khắc đặc biệt cử thẩm phán từ Đế Đô đến xét xử. Nơi xét xử chính là căn cứ Hưu Ngoã. Công tước Vĩ Khắc đã đoán chắc rằng công tước Lâm sẽ từ bỏ cô ấy, thậm chí không can thiệp vào phiên tòa để làm trong sạch danh tiếng. Có lẽ ông ta còn hy vọng công tước Lâm sẽ hành động nông nổi, nhưng tiếc rằng không có gì xảy ra. Sáu tháng thẩm vấn không đem lại kết quả, Vĩ Khắc cực kỳ thất vọng, cuối cùng cô ấy bị kết án tử hình, bị xử bắn tại ngục giam Hưu Ngoã. Công tước Lâm tỏ ra như thể chưa từng có cô con gái này, thậm chí trước khi hành quyết, chỉ có trung tướng Mục Pháp đến gặp cô ấy và lo liệu tang lễ."
"Tôi không dám nói cho cậu sự thật. Cậu quá mê muội vì cô ấy, ai biết cậu sẽ làm gì điên rồ chứ. Nhưng tôi không ngờ cậu lại vì cô ấy mà đi xa đến thế này." Tần Lạc nói lời xin lỗi khó nhọc, lòng đầy hối hận. "Nhìn cậu không tiếc mọi giá để leo lên đỉnh cao, có vài lần tôi muốn thú nhận... Xin lỗi, chính tôi đã lợi dụng cậu, lợi dụng cậu để thực hiện tham vọng của mình, nói với cậu những lời dối trá."
Tu Nạc im lặng lắng nghe. Trong bóng tối có thứ gì đó lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt anh, mang theo một cảm giác ẩm ướt lạ lùng.
Trong khi anh hoàn toàn không hay biết, đóa hoa tường vi xinh đẹp đã lặng lẽ tàn lụi. Mọi nỗ lực, mọi tình yêu đều rơi vào khoảng không vô tận.
Anh đã mất cô ấy, mất người khắc sâu vào tim, ghi tạc vào linh hồn mình. Và giờ đây, không gì có thể thay đổi được.
Dù có đánh đổi cả đế quốc, cả mạng sống của bao nhiêu người, cũng không thể nào thay đổi sự thật tàn khốc đó.
Tần Lạc không nhìn thấy được gương mặt của bạn mình, nhưng đôi tai nhạy bén của anh ta có thể nghe rõ tiếng chất lỏng rơi xuống sàn, làm sống mũi anh ta cũng cay xè.
"Y Lan... đã từng mang thai đứa con của tôi.... " Tu Nạp nghẹn ngào mở miệng, gần như không thể tiếp tục. "...Buộc phải tìm bác sĩ lậu trên phố... Suýt chút nữa đã chết trên bàn phẫu thuật bẩn thỉu đó... Tôi đã để cô ấy..." Nghĩ đến nỗi nhục nhã và đau đớn mà cô đã chịu đựng, anh căm hận đến mức muốn tự giết bản thân mình.
"... Tôi biết tôi từng muốn cô ấy sinh con, nhưng tôi không nói cho cô ấy biết mối quan hệ của tôi với cậu." Tần Lạc cứng ngắc trả lời. Anh ta rất rõ mình đã tồi tệ đê tiện và ích kỷ đến mức nào. Đến cuối cùng, cô cũng không tìm đến anh ta để xin giúp đỡ, mà tự mình gánh chịu mọi thứ.
Ngón tay của Tu Nạp siết chặt đến rỉ máu, nỗi đau thấm vào từng dây thần kinh đè nén lý trí anh. Tu Nạp muốn phá hủy tất cả, muốn huỷ diệt mọi thứ xung quanh.
Sự im lặng kéo dài trong một lúc lâu. Tần Lạc đặt tay lên mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì. Phải, thế giới này... đã quá tàn nhẫn với cô ấy..."
HẾT QUYỂN HAI