Editor : Frenalis
Trong căn phòng giam tối tăm và trống trải, một người dựa vào góc tường bất động.
Chiếc áo sơ mi mỏng manh thấm đẫm vết máu tím đen, đôi chân co lại có vẻ như bị thiêu đốt bởi nhiệt độ cao, hiện lên sắc đỏ cháy khủng khiếp. Một con chuột bẩn thỉu táo bạo tiến lại gần, thử liếm những ngón tay đẫm máu và thịt bị rách nát, bị mùi tanh ngọt hấp dẫn, rồi nhảy thẳng lên cánh tay...
Bất ngờ bật người dậy, Tu Nạp choàng tỉnh từ cơn ác mộng.
Ngoài vài tiếng súng lẻ tẻ, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh. Trong căn nhà đá, các binh sĩ nằm la liệt sau một trận chiến khốc liệt, tranh thủ chợp mắt một chút.
Quay về thực tại từ cơn mộng dữ, Tu Nạp cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập dồn dập, nhưng đôi tay anh lại cảm thấy mềm yếu.
Không thể là Y Lan được, dù có bị giam, con gái của công tước chắc chắn sẽ không phải chịu những hình phạt tàn nhẫn.
Mặc dù lý trí hoàn toàn tỉnh táo, nhưng trái tim anh lại như bị một lưỡi dao vô hình cắt vào, nỗi đau xé lòng, lo lắng và bất an vô cớ. Tu Nạp vô thức đặt tay lên ngực, như thể chạm vào bóng tối sâu thẳm trong lòng mình.
Đạt Lôi đang làm nhiệm vụ canh gác, bị tiếng động làm giật mình, quay lại nhìn. "Tỉnh rồi à? Mặt cậu trông tệ lắm."
Tu Nạp dùng sức lau mặt, lấy lại bình tĩnh rồi nhìn qua lỗ quan sát để theo dõi tình hình bên ngoài. "Tình hình thế nào?"
"Kẻ địch đang nghỉ ngơi, nhưng tôi đoán đợt tấn công tiếp theo sẽ không lâu nữa đâu." Đạt Lôi không lạc quan mà mắng chửi: "Tên ngốc Hoắc Ân đó đúng là đáng xuống địa ngục."
Tình hình hiện tại khá phức tạp.
Thủ lĩnh của quân phản loạn - nam tước Giả Nặc, xuất thân từ quân đội đã thực hiện chế độ quân sự hóa trên lãnh địa của mình, và nổi tiếng với những bài huấn luyện khắc nghiệt. Mỗi khi tâm trạng lên, hắn lại cưỡng ép dân làng tham gia, bất kỳ ai không tuân thủ đều bị đánh đòn nặng. Đất đai nơi đây tuy màu mỡ nhưng không thu hoạch được nhiều, những nông dân gầy guộc, vàng vọt, mà nguyên nhân không ai khác chính là những thú vui tàn bạo bất thường của nam tước Giả Nặc.
Nếu Giả Nặc chỉ đơn thuần là một kẻ nghiện quyền lực và tra tấn vô tội, có lẽ sẽ không ai can thiệp, nhưng hắn còn mắc thêm một tật xấu: tự cao quá mức.
Hắn công khai chỉ trích chính sách của nghị viện và thậm chí xúc phạm công tước Vĩ Khắc tại cuộc đua ngựa - vị đại thần được hoàng đế tin cậy nhất. Những hành động đó đã cho công tước Vĩ Khắc một cái cớ hoàn hảo để trừng phạt hắn. Biết mình không còn đường thoát, Giả Nặc chạy về lãnh địa trước khi tội danh phản nghịch ập đến, dùng của cải tích lũy trong nhiều năm và dân làng được huấn luyện kỹ lưỡng để dấy lên cờ phản loạn.
Công tước Vĩ Khắc giận dữ, giao nhiệm vụ cho trợ thủ thân tín của mình là tướng Hoắc Ân, tập hợp đại quân bao vây lãnh địa của Giả Nặc, yêu cầu trong thời gian ngắn nhất phải đưa kẻ này lên giá treo cổ. Thật không may, cây cầu duy nhất vào lãnh địa đã bị Giả Nặc phá hủy, và cây cầu tạm thời không đủ chắc chắn để chịu được trọng pháo, khiến cuộc tấn công vào Lăng Bảo kiên cố của Giả Nặc bị đình trệ.
Trong khi các công binh gấp rút dựng cầu và đào chiến hào, tiến độ chậm chạp khiến việc thực hiện ý muốn của công tước trở nên khó khăn.
Dưới áp lực nặng nề, tướng Hoắc Ân buộc phải phát động một cuộc tấn công, nhưng kết quả chỉ là hàng trăm xác chết mà không có thành quả nào khác. Cuối cùng, hắn phải tìm đến một thợ xây từng làm việc tại Lăng Bảo, trả tiền hậu hĩnh để biết được một lối đi bí mật. Hắn cử đội tiên phong xâm nhập vào ban đêm, hy vọng có thể mở cổng Lăng Bảo từ bên trong.
Kế hoạch hoàn hảo, nhưng Hoắc Ân đã quên xem xét liệu sự xuất hiện của người thợ xây có quá đúng lúc hay không, sau đó đội tiên phong đã rơi vào bẫy, Tu Nạp không hề thấy bất ngờ.
"May mà cậu tìm ra chỗ này, nếu không chúng ta đã chẳng cầm cự được lâu thế." Đạt Lôi nhìn quanh căn nhà đá được dùng làm nơi ẩn náu, vừa cảm thán vừa tuyệt vọng. "Nhưng viện binh không thể vào, đạn dược cũng gần hết, chúng ta vẫn sẽ phải chết thôi."
Lăng Bảo của nam tước Giả Nặc rất lớn, từng là một căn cứ quân sự cách đây hàng trăm năm, bên trong gần giống như một thị trấn nhỏ, nên chẳng ngạc nhiên khi hắn tự tin đến vậy. Hiện tại, họ đang ẩn náu trong một kho hàng cổ xưa, những bao gạo chất đống thành lớp bảo vệ an toàn và vững chắc. Edit: FB Frenalis
Ngay khi vừa thoát khỏi đường hầm bí mật, họ bị phục kích. Toàn bộ binh lính ở hàng đầu tiên đều hy sinh, những người sống sót chỉ có thể dựa vào đống xác chết làm vật chắn để chống trả. Với sự phù hộ của thần may mắn, họ đã chạy vào được căn nhà đá. Dù kẻ địch bao vây chặt chẽ nhưng thiếu các loại vũ khí hạng nặng như pháo binh, nên tạm thời không thể tấn công được, cả hai bên rơi vào thế giằng co.
"Cậu nghĩ Giả Nặc đã hứa cho tên khốn đó thứ gì để hắn sẵn sàng liều mạng bán mạng như vậy?" Đạt Lôi băn khoăn, không hiểu nổi lòng trung thành đến mức đáng ngờ của người thợ xây.
"Hắn chỉ là một thợ xây bình thường thôi."
"Cậu làm sao biết được?"
"Nhìn đôi tay của hắn." Tu Nạp dùng súng trường hất chiếc áo khoác ngoài lên để thăm dò tình hình qua ô cửa sổ, nhưng không có phản ứng gì. "Chắc cũng không phải vì tiền. Hắn biết rõ số phận của mình, trong mắt hắn đầy tuyệt vọng. Có lẽ gia đình hắn bị bắt làm con tin. Hắn có thể còn căm ghét Giả Nặc hơn cả chúng ta."
"Cậu biết mà không nói sớm?" Đạt Lôi giận dữ, lúc này mới hiểu tại sao Tu Nạp lại ra hiệu cho anh ta đi sau cùng.
"Hoắc Ân sẽ không tin. Hắn muốn phá thành nhanh nhất có thể, và một đội quân nhỏ không đáng để tâm." Tu Nạp hiểu rất rõ hậu quả của việc nói thật: hoặc bị Hoắc Ân xử tử vì tội làm dao động lòng quân, hoặc bị hắn bí mật giết chết sau khi tức giận. Cả hai viễn cảnh đều không mấy dễ chịu.
"Ít nhất chúng ta có thể tìm được cơ hội trốn thoát. "Đạt Lôi vẫn không cam lòng, tuy rằng làm kẻ đào ngũ sẽ có vô số hậu quả, nhưng so với làm vật hy sinh thì vẫn tốt hơn."
"Tôi không thể bỏ trốn." Tu Nạp rút khẩu súng ra kiểm tra đạn, đóng băng đạn lại rồi nói: "Trời sắp sáng, quân địch sẽ lơ là, tôi phải lợi dụng thời điểm này để thoát khỏi vòng vây, tìm cơ hội hành động một mình."
"Cậu điên rồi, bên ngoài bao vây như thế làm sao mà thoát? Chưa kể chúng ta đang bị cô lập trong Lăng Bảo này, làm vậy chẳng khác gì tìm chết." Đạt Lôi trừng mắt, như thể Tu Nạp vừa mọc thêm hai cái sừng trên đầu.
"Không ra ngoài thì chỉ có chờ chết." Tu Nạp lạnh lùng liếc qua, phớt lờ sự phản đối. "Anh chọn gì đây? Tìm chết hay đợi chết?"
Leo lên mái nhà tầng hai, nghe thấy tiếng súng nổ dồn dập bên dưới, Đạt Lôi không thể tin rằng mình lại đồng ý với kế hoạch điên rồ của Tu Nạp.
Họ treo lơ lửng trên đầu quân địch, bên dưới sáng rực ánh lửa.
Quân địch tập trung đối phó với những binh sĩ bị vây, cả hai bên đang đấu súng qua những bao cát làm lá chắn. Nhưng chỉ cần một cái nhìn lên, quân địch sẽ phát hiện ra Tu Nạp và Đạt Lôi, và có thể biến họ thành cái rây bất cứ lúc nào.
Sự căng thẳng không thể kìm nén làm tim Đạt Lôi đập như trống, còn Tu Nạp bên cạnh hơi thở lại đều đặn, bình tĩnh nhìn vào mái nhà bên kia, chậm rãi và lặng lẽ leo từng chút một dần tiếp cận mục tiêu.
Đạt Lôi cảm thấy thời gian trôi chậm đến mức khó chịu, mồ hôi trên tay trơn trượt suýt làm anh ta tuột khỏi xà nhà. Sau gần như cả một thế kỷ, họ cuối cùng cũng trèo lên được mái nhà bên cạnh, càng lúc càng xa khỏi chuỗi các mái nhà liền kề. Họ chọn một căn nhà, lặng lẽ chui xuống ống khói.
*****
Địch Khắc nghĩ rằng chắc chắn mình đã quên quyên góp tiền cho đền thờ vào dịp năm mới, nên mới có thể xui xẻo đến mức bị người ta lôi ra khỏi giường như vậy. Là cận vệ thân tín của Giả Nặc, một trong những người quản lý Lăng Bảo này, hắn chưa từng rơi vào cảnh nhục nhã đến thế.
Những kẻ đến không thắp đèn, chỉ mượn ánh trăng mà trói chặt Địch Khắc vào một chiếc ghế gỗ sồi nặng nề. Vẻ mặt hung hãn của họ đủ khiến cơ thể hắn lạnh buốt từ chân đến đầu. Địch Khắc không dám nhìn, chỉ lén lút liếc về phía cái bóng đang đứng canh cửa sổ. Miếng giẻ nhét trong miệng ngăn hắn kêu la, chỉ còn lại những tiếng thở hổn hển sợ hãi.
"Ông biết chúng tôi là ai."
So với người đàn ông to lớn, thiếu niên gầy gò có một vẻ băng lạnh đến đáng sợ. Giọng nói vừa cất lên đã làm con tin rùng mình. Địch Khắc biết rõ, ngay từ lúc nhìn thấy bộ quân phục ám đầy khói bụi của hai người này, hắn đã nhận ra đây chính là những người lính xui xẻo bị Giả Nặc vây khốn trong nhà kho từ hôm qua.
"Vệ binh gần nhất cách đây hai trăm mét," thiếu niên thản nhiên nói tiếp, tay không ngừng xoay con dao mỏng sắc bén, ánh sáng bạc phản chiếu lên lưỡi dao làm nhiệt độ cơ thể của Địch Khắc lại giảm thêm vài độ.
"Trên lầu có ba phòng, phụ nữ và trẻ con ngủ ở phòng bên, còn lại là phòng của nữ hầu. Ba người hầu nam ngủ dưới lầu."
Con tin bắt đầu vùng vẫy, miệng phát ra những tiếng rên rỉ bị chặn lại.
"Trận chiến này tương quan lực lượng quá chênh lệch, Lăng Bảo sớm muộn cũng bị phá hủy. Càng kéo dài, quân ta càng thêm tức giận. Khi trận chiến kết thúc, cái chờ đợi các người sẽ là sự thảm sát toàn diện." Ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên lướt qua khiến toàn thân Địch Khắc run rẩy, không thể kiểm soát nổi sự sợ hãi.
"Nếu ông thành thật hợp tác giúp chiến thắng đến sớm hơn, tướng Hoắc Ân sẽ đảm bảo sự an toàn cho gia đình ông, còn ban thưởng hậu hĩnh. Ngược lại, nếu ông nói dối, chúng tôi sẽ không quay lại giết gia đình ông, nhưng sẽ nói với nam tước rằng ông đã phản bội hắn trước khi chết. Ông có thể thử xem mình có cơ hội giải thích hay không." Dưới ánh bình minh nhạt, gương mặt thiếu niên tuấn tú như thiên thần cất lời, giọng điệu lạnh lẽo tựa tử thần. "Giờ là lúc ông gật đầu, hoặc chết cùng Giả Nặc."
Vài bóng người bước đi lộp cộp trên hành lang lúc tảng sáng.
Địch Khắc mặt mày tái nhợt đi phía trước, sau lưng là một người đàn ông mặc giáp, chiếc mũ sắt che khuất nửa khuôn mặt, và một thiếu niên người đầy bụi than, gương mặt vẫn còn ngái ngủ cúi đầu lẽo đẽo theo sau. Họ đi qua hết trạm canh này đến trạm canh khác.
Khi đến gần tòa nhà phụ của Lăng Bảo, lính gác chặn đường.
"Không có sự cho phép của nam tước, không được vào."
"Đừng cứng nhắc thế," Địch Khắc cố gượng cười, nhét vào tay lính gác một đồng bạc. "Ngày mai là lễ hội rượu nho, mà nhà chẳng còn giọt rượu nào. Vợ tôi cứ cằn nhằn mãi."
Tên lính gác nhận lấy đồng bạc, cười đầy thấu hiểu. "Ngài Địch Khắc kiểm tra hầm rượu, tất nhiên là ngoại lệ rồi."
Bóng dáng ba người khuất dần trong hành lang, đám lính gác lại tiếp tục tranh luận về việc chia đồng bạc. Đội trưởng không ngần ngại chiếm luôn đồng bạc, còn tiện tay lau nó lên áo, khinh bỉ mỉa mai. "Lão già đó mồ hôi ra nhiều thế chắc phải uống rượu cho gan dạ, còn nhát gan hơn cả thỏ. Tôi dám cá là lão sẽ chết trước khi trận chiến nổ ra vì uống rượu quá nhiều."
Tất nhiên, họ không hướng đến hầm rượu. Ba người men theo cầu thang mà lên, đến gần kho chứa thì Tu Nạp có được một "chiến lợi phẩm" mới: mười hai con dao ăn bằng bạc sáng loáng.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, hành lang của tòa nhà chính vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Đám lính tuần tra lững thững bước qua, bỗng một bệ đá cẩm thạch được di chuyển, ba bóng người chui ra.
Một tên lính vừa bước qua hành lang vừa nhìn thấy kẻ xâm nhập, lập tức giương súng lên. Nhưng kẻ địch nhanh hơn, một tiếng "phập" vang lên, con dao ăn cắm thẳng vào ngực hắn, chặn đứng tiếng hét chưa kịp thốt ra.
Tên lính nhìn xuống con dao ghim vào ngực mình trong cơn hoang mang, rồi quằn quại ngã xuống. Tu Nạp kéo thi thể hắn qua, rút con dao ra và ném xác vào lối mật đạo. Bệ đá cẩm thạch được di chuyển trở lại, hoa văn trái ổi khớp kín hoàn hảo, không để lại một dấu vết nào.
Địch Khắc mặt cắt không còn giọt máu, mềm oặt ngã xuống, bị Đạt Lôi túm lên một cách thô bạo.
"Tôi sẽ đi tìm Giả Nặc," Tu Nạp khẽ nói. "Anh trừ khử lính gác bên ngoài, sau đó tìm chỗ ẩn náu an toàn. Phần còn lại để tôi lo."
*****
"Nam tước?"
Giả Nặc mơ màng mở mắt, thấy một thiếu niên xa lạ đứng bên giường.
"Cậu là ai?"
Theo phản xạ, Giả Nặc lập tức tỉnh táo, vừa chạm vào khẩu súng dưới gối thì một lưỡi dao lạnh lẽo đã kề sát cổ họng.
"Xin lỗi, tôi phải lấy đầu ngài."
Lời vừa dứt, con dao nhấn mạnh xuống, nam tước Giả Nặc ngang ngược kiêu hãnh tức khắc đầu lìa khỏi cổ. Máu tuôn xối xả nhuộm đỏ chiếc giường trắng tinh. Tu Nạp dùng gối che chắn máu bắn tung tóe, người phụ nữ ngủ bên cạnh Giả Nặc chỉ vừa trở mình thì đã bị đánh mạnh, lập tức rơi vào cơn hôn mê sâu.
Tu Nạp rút khẩu súng từ dưới gối ra, xách đầu Giả Nặc bước ra khỏi phòng. Anh bước qua ba thi thể của lính gác ở cửa, theo hướng dẫn của Địch Khắc tiến về mục tiêu tiếp theo: phòng của con trai cả nam tước.
Tiếng súng chát chúa vang lên khắp hành lang được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong Lăng Bảo. Máu đỏ thẫm từ những căn phòng xa hoa tuôn trào, loang lổ trên nền đá cẩm thạch, gây ra những tiếng thét kinh hoàng. Những người phụ nữ và người hầu hoảng loạn chạy toán loạn, nhưng lính gác xông vào không thể bắt được hung thủ, tuyệt vọng lục soát từng phòng. Chỉ trong một đêm, Lăng Bảo tưởng như bất khả xâm phạm chìm vào cơn hoảng loạn toàn diện.