Editor : Frenalis
Con tàu lướt đi trên biển, mặt nước mênh mông và tráng lệ trải dài đến vô tận.
Trên tàu chở đủ loại hành khách, những quý tộc đi du ngoạn khoan thai thảnh thơi có phòng riêng, còn những dân nghèo mười mấy người chen chúc trong cùng một khoang ở tầng dưới chót.
Tần Lạc dùng tên giả để đặt vé hạng nhất, nơi tầng này chỉ toàn những người ăn mặc sang trọng, lịch thiệp.
Trong suốt hành trình, các quý phu nhân vẫn giữ phong thái đài các, khoác đầy trang sức cùng người hầu dạo bước trên boong tàu. Các quý ông phong nhã đứng lại trò chuyện, chủ đề của họ không ngoài những ván bài, môn polo, săn bắn hay những cuộc tình vụng trộm, chính là thế giới mà Tần Lạc đã quá quen thuộc.
Vài ngày trôi qua, Tần Lạc dần thích nghi với thân thể mới của bạn mình. Thấy Phỉ Qua vẫn bình an vô sự, chuyến tàu nhàm chán nên không chịu nổi việc ngồi yên trong phòng, bắt đầu lên kế hoạch vui chơi, trước khi rời phòng còn tiện tay búng một tấm thẻ.
"Đây là danh tính mới của cậu."
"Tu Nạp? Tôi nhớ đó là ác quỷ trong truyền thuyết, bị thần hủy diệt vì phạm tội tày đình."
Tần Lạc cười xấu xa, không hề áy náy: "Cô ấy không nói là cậu, tôi tuỳ tiện đặt thế thôi."
Phỉ Qua của quá khứ, nay là Tu Nạp, chỉ nhún vai không để tâm, lật tấm thẻ qua lại. "Cũng được, hợp đấy chứ."
"Cậu cũng nên ra ngoài cho khuây khỏa, ở trong phòng mãi sẽ mốc lên mất." Tần Lạc khéo léo chỉnh lại cà vạt, nheo mắt đưa ra lời gợi ý lả lơi. "Cảnh đẹp trên boong còn nhiều lắm."
Gió mang theo vị mặn của biển thổi qua, trong lành và mát lạnh. Chim biển đuổi theo những con sóng, tiếng kêu vang vọng khi chúng lượn quanh bọt sóng trắng xóa.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, Tu Nạp cố gắng thích nghi với ánh sáng rực rỡ mà bản thân cảm thấy quá ngột ngạt.
Những tháng ngày bị giam trong ngục tối đã khắc sâu vào linh hồn anh một dấu ấn không thể phai. Trong cái hầm hôi thối không có gió, không có ánh sáng, anh từng nghĩ mình sẽ chết mục rữa trong bóng tối đó. Dù đang tắm dưới ánh mặt trời, trong tiềm thức vẫn không thể ngăn nỗi sợ hãi thoáng qua.
Tu Nạp duỗi tay ra, các ngón tay dài trắng trẻo hoàn hảo, gân cơ linh hoạt và mạnh mẽ. Dù sức mạnh và sự khéo léo chưa thể sánh bằng ngày xưa, nhưng khả năng phản xạ vẫn rất tốt, chỉ thiếu một chút rèn luyện. Đây là cuộc sống mới mà Y Lan đã ban cho anh.
Một người phụ nữ xinh đẹp đi ngang qua, để lại sau lưng chiếc khăn tay tinh xảo có hương thơm dịu nhẹ. Bà ta bước đi vài bước rồi dừng lại, dưới chiếc ô ren, đôi mắt sắc sảo đầy ý tứ không ngừng đánh giá Tu Nạp. Lớp trang điểm kỹ lưỡng không thể che giấu dấu vết của thời gian, còn những chiếc nhẫn nạm đầy đá quý lấp lánh cũng không thể che đi làn da nhăn nheo đầy đốm đồi mồi trên mu bàn tay.
Nhận ra ánh mắt ấy, Tu Nạp ngừng suy nghĩ và ngước nhìn lên.
Quý bà kiêu kỳ trong bộ trang phục lộng lẫy, hất cằm ra hiệu cho anh nhặt chiếc khăn tay, ý đồ rõ ràng không cần che giấu.
Anh khựng lại trong giây lát rồi không nhịn được bật cười, lười ứng phó, đứng dậy quyết định bỏ đi.
Thấy con mồi trẻ trung sắp thoát khỏi tay, quý bà liền gõ nhẹ chiếc quạt lông.
Hai người hầu bước tới chặn đường Tu Nạp, giọng nói khinh miệt đầy đe dọa vang lên. "Thằng nhóc không có mắt, vị phu nhân này có thể ra lệnh cho thuyền trưởng quăng mày xuống biển bất cứ lúc nào."
Đôi mắt Tu Nạp trầm xuống, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói lịch sự vang lên thay cho anh: "Xin lỗi, thiếu niên này là khách hạng nhất, có lẽ phu nhân đã nhận nhầm người."
Một người đàn ông trung niên bước đến, gương mặt hiền hòa, phong thái nhã nhặn, trên tay còn cầm vài quyển sách dày.
"Bá tước Ôn Sâm, không ngờ ngài cũng ở trên chiếc thuyền này." Vẻ chán ghét thoáng qua trên mặt quý bà, nhưng bà ta nhanh chóng giấu đi, nhẹ nhàng vẫy chiếc quạt lông, ra hiệu cho hai người hầu lui xuống.
"Thật là một sự trùng hợp thú vị." Bá tước Ôn Sâm tao nhã cúi chào. "Lâu rồi không gặp, phu nhân vẫn khỏe chứ."
Quý bà cười khẩy, âm điệu chua ngoa: "Bất ngờ thật đấy, tôi tưởng ngài đã phải lưu vong ở nước ngoài rồi chứ."
"Đúng là những lời đồn vớ vẩn." Làm lơ trước sự mỉa mai, Ôn Sâm vẫn giữ thái độ lịch thiệp. "Xin phu nhân thứ lỗi vì sự quấy rầy, tôi tình cờ có việc muốn hỏi cậu thiếu niên này."
Gương mặt được trang điểm dày cộp của người phụ nữ cứng lại, bà ta châm chọc: "Ngài luôn chọn kết giao với những người khiến người ta ngạc nhiên."
Ôn Sâm chỉ khẽ mỉm cười. "Xin lỗi vì sự đường đột. Chúc phu nhân có một chuyến đi vui vẻ."
Sau khi chia tay quý bà cay nghiệt, bá tước Ôn Sâm và Tu Nạp bước đi cạnh nhau, ông nhắc nhở một cách thân thiện: "Cậu nên tránh xa người phụ nữ đó, bà ta có tiếng tăm không tốt."
"Cảm ơn."
Bá tước khẽ nhíu mày, cảm nhận được sự nhạy bén từ cậu thiếu niên trước mặt. "Có vẻ cậu không cần sự giúp đỡ của tôi. Có lẽ tôi đã hơi đường đột."
Tu Nạp chỉ khẽ cười.
Bá tước nhìn kỹ cậu hơn, rồi đưa ra lời khuyên tế nhị: "Tầng này toàn là quý tộc, với gương mặt và... trang phục của cậu, có thể sẽ gây ra một số rắc rối." Vẻ ngoài đẹp trai của cậu thiếu niên dễ gây chú ý, nhưng bộ quần áo không vừa vặn lại khiến cậu trông lạc lõng, dễ bị hiểu nhầm.
Tu Nạp không để tâm đến ánh mắt xung quanh. "Lúc lên tàu quá vội, tôi không kịp chuẩn bị hành lý."
"Xin lỗi, người đưa cậu lên tàu là..."
"Là bạn của tôi."
Bá tước Ôn Sâm thành thật giải thích: "Xin lỗi, vì lúc lên tàu, cậu ta đối xử với cậu hơi thô lỗ nên tôi có chút lo ngại không cần thiết. Hy vọng cậu không để bụng."
Tu Nạp chỉ cảm thấy ngạc nhiên: "Những quý tộc tốt bụng như ngài thật hiếm có."
"Tôi hiểu ý của cậu." Bá tước mỉm cười không để tâm, thở dài vì lời của đối phương. "Nhưng cậu phải tin, không phải quý tộc nào cũng giống như những người mà cậu vừa gặp... tệ hại đến thế." Edit: FB Frenalis
Nụ cười thoáng buồn đó khiến anh nhớ đến một người.
Đôi mắt xanh biếc như hồ nước, đôi lông mi dài khẽ lay động, tô điểm cho đôi mắt càng thêm sâu thẳm động lòng người. Khoé môi dịu dàng ngậm ý cười, như đóa tường vi mỹ lệ nở rộ trong làn gió xuân. Cô đẹp đến mức lặng lẽ, sự tinh tế dường như đã ngấm vào từng mạch máu, khiến mỗi cử động đều mang theo nét thanh lịch hiếm có. Sự giáo dục nghiêm khắc của giới quý tộc đã tạo nên khí chất ấy, đồng thời cũng mài giũa tính cách dịu dàng, tự chủ của cô. Chỉ khi ở trong vòng tay anh, cô mới thể hiện được con người thật của mình.
Lần đầu gặp cô, sức sống vẫn còn ngời ngời. Nhưng rồi theo thời gian, cô dần trở nên nhợt nhạt và tiều tụy.
Sự kiềm nén và đấu tranh của cô, anh hoàn toàn bất lực, thậm chí một thời gian còn gây cho cô vết thương khó lành nhất. Cô chịu đựng trong im lặng, nhưng số phận đáp lại cô chỉ bằng sự tàn nhẫn vô tận. Đôi mắt xanh lục của cô cuối cùng chỉ còn là mặt hồ tuyệt vọng...
Ngay cả khi nhắm mắt lại, ánh mặt trời vẫn đâm nhói đôi mắt. Tu Nạp bỗng nhiên ngồi dậy.
Boong tàu vào giữa trưa vắng lặng, chỉ có hai, ba người đang nghỉ ngơi dưới những chiếc dù che nắng.
Người đàn ông đang đọc sách ở xa cũng bị bất ngờ, nhìn anh một lúc rồi đóng sách lại đi đến. Đó chính là bá tước Ôn Sâm đã gặp vài ngày trước. Ông ấy ân cần nhìn anh. "Sắc mặt cậu tệ lắm, có cần tôi gọi bác sĩ trên tàu không?"
"Không cần, cảm ơn." Tu Nạp cố nén những suy nghĩ của mình lại, vô tình nhìn vào cuốn sách trong tay Ôn Sâm, ánh mắt dừng lại một chút.
Anh nhớ đây là một cuốn sách bị cấm, chứa đựng những phân tích về giới quý tộc và đế quốc với những quan điểm sắc bén và táo bạo. Và giờ nó lại xuất hiện trong tay một vị bá tước.
Nhận thấy ánh mắt của anh, Bá tước Ôn Sâm tỏ ra hơi ngạc nhiên. "Cậu biết chữ sao?"
Tu Nạp không trả lời thẳng. "Tôi tưởng giới quý tộc sẽ muốn đốt nó đi."
"Cậu đã đọc cuốn này?" Ôn Sâm ngạc nhiên thêm lần nữa, nhìn anh trong chốc lát rồi lật qua vài trang sách. "Thông thường thì có lẽ đúng vậy, nhưng có những quý tộc ngoại lệ, chẳng hạn như tác giả của cuốn sách này."
Không ngờ lại gặp một độc giả, bá tước thực sự vui mừng, ngồi xuống bên cạnh anh. "Cậu có thể chia sẻ suy nghĩ của mình về cuốn sách này không?"
Tu Nạp trầm mặc, chưa bao giờ anh nghĩ rằng cuốn sách này lại được viết bởi một người thuộc giới quý tộc.
Ôn Sâm hơi mỉm cười, trích dẫn từng chữ một đoạn văn chỉ trích quý tộc lạm dụng quyền lực.
Sự ngạc nhiên dần lắng xuống, Tu Nạp bắt đầu đánh giá lại bá tước Ôn Sâm.
Đáng lẽ anh phải nhận ra từ trước, nhiều tư tưởng kỳ lạ trong cuốn sách này đòi hỏi một tầm nhìn sâu rộng, cùng với tài chính và đặc quyền để đưa bản thảo ra in ấn – những thứ mà dân thường không thể nào có được.
"Thật ngạc nhiên khi ngài lại nghi ngờ về sự tồn tại của tầng lớp quý tộc." Tu Nạp cẩn trọng lựa lời. "Dù sao ngài cũng là một bá tước."
Ôn Sâm toát lên vẻ điềm tĩnh và ổn định. "Khi viết cuốn sách này, tôi chỉ là một người quan sát. Trí tuệ không liên quan đến địa vị hay sự giàu có."
"Nếu ngài cho rằng hệ thống hiện tại đã mục nát, tại sao ngài vẫn đề xuất giữ lại giới quý tộc?"
"Trong mắt dân thường, quý tộc là những kẻ đáng ghét. Tàn bạo, ích kỷ, ngang ngược cướp bóc của cải mà không hay biết rằng mình đang tự đào mộ." Ôn Sâm bình tĩnh phân tích. "Nhưng mặt khác, họ cũng là những người sở hữu gu thẩm mỹ tinh tế, được hun đúc qua nhiều thế hệ sống trong điều kiện thuận lợi và giáo dục nghệ thuật. Những phẩm chất này chỉ thuộc về số ít người. Quý tộc nghiên cứu ẩm thực tinh tế, viết những bài thơ tinh tế, thưởng thức kịch và âm nhạc, và nhờ tài trợ cho các nghệ sĩ tài năng mà tạo ra những kiệt tác. Tầm nhìn của họ định hướng cho sự phát triển của nền văn minh. Nếu không có quý tộc, có thể sẽ giảm bớt một số khổ đau, nhưng xã hội sẽ trở nên tầm thường và thiếu trí tuệ."
Tu Nạp có một quan điểm khác. "Dù có bao nhiêu ưu điểm, cũng không thể thay đổi được bản chất ký sinh của giới quý tộc."
Ôn Sâm cười khổ. "Tất nhiên, cũng có thể nói rằng họ hấp thụ chất dinh dưỡng và tỏa sáng như những bông hoa trên cây."
"Nhưng cây nào mà quá nhiều hoa thì năm sau sẽ chết." Tu Nạp lạnh lùng đáp. "Xin lỗi vì sự thẳng thắn, nhưng những người bị hút máu sẽ không bao giờ cảm thấy vui mừng trước sự hiện diện của loài đỉa."
Ôn Sâm không để tâm đến lời lẽ sắc bén của anh, đôi mắt ông ấy lấp lánh trí tuệ. "Giới quý tộc và hoàng gia thực sự sở hữu đặc quyền và lạm dụng nó một cách tham lam. Lẽ ra họ phải cai trị đế quốc với sự công bằng, dùng luật pháp và trí tuệ để duy trì sự cân bằng giữa các tầng lớp, nhưng họ đã bóp méo pháp luật vì ham muốn cá nhân. Điều đáng sợ nhất là những kẻ nắm quyền thiếu lòng nhân từ, dùng bạo lực và sự tàn nhẫn để đàn áp dân chúng. Lâu dần, dân chúng cũng trở nên tàn nhẫn, không có lòng thương xót, chỉ còn lại sự thù hận và nguyền rủa."
Kể từ khi Tu Nạp có trí nhớ, việc sống sót đã là một thách thức khắc nghiệt, chưa bao giờ bộc lộ được mặt dịu dàng của cuộc sống. Ở khu ổ chuột, người dân đã quen với những hình phạt nghiêm khắc và tra tấn tàn bạo, thường áp dụng những biện pháp học từ giới quý tộc lên kẻ xấu số, mà không thấy có gì sai trái.
Ôn Sâm rõ ràng có cái nhìn khác về thực tại này, khuôn mặt thông thái của ông hiện lên nỗi buồn nặng nề.
"Khi cả xã hội trở nên tàn nhẫn và vô tình, lòng tham và sự ích kỷ tràn lan, thì sự diệt vong không còn xa. Các thương nhân và chủ nhà xưởng vô cùng giàu có, không hài lòng với những hạn chế truyền thống và thuế tăng liên tục, họ đã mua chuộc đại diện của mình trong nghị viện, chuyển gánh nặng thuế cho dân thường; giới quý tộc cấp thấp chỉ còn danh nghĩa hão huyền, căm ghét sự coi thường của quý tộc cấp cao. Trong khi đó, những người đứng đầu chỉ biết bám víu vào quyền lực. Các tầng lớp đối lập hoàn toàn, Hoàng Đế không còn cách nào, đế quốc thực chất đã gần như tan rã, chỉ chờ cơ hội cho một cuộc chiến tranh anh em tương tàn."
Tu Nạp không kìm được phải hỏi lại. "Nếu ngài hiểu rõ nguyên nhân, tại sao không đề xuất xóa bỏ đặc quyền, ban hành luật thuế mới để giải quyết mâu thuẫn?"
Ôn Sâm cảm thấy bất lực. "Những kẻ nắm quyền sẽ không bao giờ từ bỏ lợi ích của mình, dù có phải trả giá bằng sự diệt vong. Bất kỳ biện pháp nào động chạm đến quyền lợi của họ sẽ chỉ làm gia tăng sự sụp đổ. Cỗ máy này đã vận hành quá lâu, đến mức không thể điều chỉnh được nữa."
Như thể tiên đoán trước viễn cảnh tương lai, Ôn Sâm trở nên chán nản. "Có lẽ một ngày nào đó, một cuộc biến động lớn sẽ thay đổi thời đại này, giận dữ nghiền nát tất cả, dù tốt hay xấu. Sự thù hận của dân chúng như đá mài, mài giũa lưỡi dao phục thù sắc bén vô cùng, hận thù càng mạnh, càng mài giũa. Họ sẽ từ chối sự an ủi của hoàng đế, khước từ những lời thỉnh cầu đầy cảm tính hay sự đe dọa trì hoãn, và rồi sẽ quét sạch tất cả với quyết tâm không khoan nhượng, sau đó..."
Ôn Sâm thở dài đầy thương cảm, chậm rãi nói tiếp, "Sau đó, họ sẽ trở nên hoang mang như những đứa trẻ sơ sinh, dân chúng chỉ có khát vọng hủy diệt, nhưng không hề biết điều gì sẽ đến sau đó, cuối cùng lại rơi vào tay những kẻ cơ hội và trở thành quân cờ cho những kẻ dã tâm. Tôi chỉ hy vọng quá trình này diễn ra càng ngắn càng tốt, rằng sau cơn sóng thần vẫn còn phần nào tinh hoa được giữ lại, không đến mức hoàn toàn sụp đổ."
Tu Nạp im lặng một lúc lâu, "Vậy sau đó thì sao?"
Ôn Sâm vuốt ve tấm bản đồ phía sau cuốn sách, dường như nhìn xuống từ nơi cao nhất của lịch sử. "Kẻ tham vọng sẽ dựa vào sức mạnh và cơ hội để chiếm đoạt quyền lực, lặp lại một vòng luân hồi của thời đại khác, hoặc có thể là..."
"Sự chia rẽ? Tôi nghĩ khả năng này cao hơn, nếu thiếu đi một người thống trị mạnh mẽ, đế quốc sẽ xuất hiện nhiều thành tự trị như La Pháp."
"Đúng vậy, mấy nước láng giềng đang dòm ngó, đặc biệt mong muốn điều đó xảy ra." Không ngờ cậu thiếu niên có cái nhìn sâu sắc như vậy, Ôn Sâm giấu đi sự ngạc nhiên, trả lời. "Dù đế quốc đã gần một trăm năm không có chiến tranh với ngoại địch, nhưng điều đó không phải mãi mãi. Nhất là khi một cường quốc suy yếu, các nước láng giềng sẽ tìm cách cắn xé lấy một phần, đặc biệt là Lợi Tư quốc ngay sát biên giới."
Ôn Sâm tiện tay vẽ một bản đồ địa hình đơn giản trên giấy. "Lợi Tư nằm ngay cạnh chúng ta, giữa hai nước là Lam Quận, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, là vùng đệm mà cả hai bên ngầm thừa nhận. Đó là một vùng đất trù phú và yên bình, sát ngay thành Mỹ Lệ của chúng ta. Thành Mỹ Lệ có gì?"
"Mỏ sắt." Tu Nạp tiếp lời, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự hiểu biết sắc lạnh. "Cũng như thành Hưu Ngoã, nơi này cung cấp nguồn sắt để duy trì công nghiệp của đế quốc."
Ôn Sâm gật đầu tán thưởng. "Sắt là xương sống của cường quốc, và Lợi Tư quốc đã thèm khát từ lâu. Nếu Tây Nhĩ quốc sụp đổ, họ chắc chắn sẽ thôn tính thành Mỹ Lệ."
Tu Nạp tiếp lời, "Thậm chí họ không cần dùng đến quân đội, chỉ cần đưa ra những lợi ích béo bở, thành Mỹ Lệ sẽ tự nguyện đầu quân cho họ, một đế quốc đã tan rã không thể đưa ra điều kiện tốt hơn."
"Đúng vậy." Được kích thích bởi cuộc đối thoại, Ôn Sâm tiếp tục vẽ đường biên giới. "Đầu tiên là Mỹ Lệ, rồi lần lượt từng tỉnh chia rẽ sẽ không thể chống lại Lợi Tư, chúng sẽ bị xâm chiếm từng cái một. Một trăm năm hoặc có lẽ không cần lâu đến vậy, những tài nguyên và sự giàu có của Lợi Tư sẽ đẩy nhanh quá trình này, cuối cùng lãnh thổ của họ sẽ đến tận đây." Ôn Sâm vẽ một nét mạnh đến tận biên giới phía bên kia của đế quốc. "Thuộc địa của Lợi Tư - tên mới của quốc gia Tây Nhĩ."
"Cần phải có một trung tâm quyền lực mạnh mẽ trỗi dậy." Tu Nạp kết luận.
Ôn Sâm đồng ý. "Và không thể để quá lâu, nếu không đế quốc sẽ suy yếu đến mức không thể chống đỡ sự xâm lấn."
Tu Nạp suy nghĩ một lúc. " Lợi Tư quốc quân sự không mạnh, tài nguyên cũng không dồi dào như Tây Nhĩ quốc. Tôi nghĩ họ sẽ rất thận trọng, việc xâm lược công khai sẽ kích động sự phản kháng của dân chúng Tây Nhĩ, khiến cả nước đoàn kết chống lại, điều mà Lợi Tư không hề mong muốn."
Ôn Sâm ngày càng tỏ vẻ ngưỡng mộ. "Đúng vậy, người thông minh sẽ chọn cách ít tốn sức nhất, chứ không phải lạm dụng súng đạn một cách ngu ngốc. Theo tôi biết, thái tử của Lợi Tư là một người thông minh, quyết đoán và đầy tham vọng, có hiểu biết sâu sắc về chính trị. Rất khó đoán được họ sẽ sử dụng phương thức gì vào lúc đó, nhưng chắc chắn đó sẽ là mối đe dọa lớn đối với Tây Nhĩ."
Một đế quốc suy tàn, những láng giềng rình rập, tương lai bất định.
Cuộc trò chuyện chìm vào im lặng. Sau một lúc lâu, bá tước Ôn Sâm mỉm cười. "Xin lỗi, có lẽ hỏi bây giờ hơi kỳ lạ, nhưng cậu có thể cho tôi biết tên của mình không?"
"Tu Nạp."
"Tu Nạp?" Bá tước hỏi dò, "Họ của cậu là gì?"
"Tôi xuất thân từ dân thường, không có bất kỳ liên hệ nào với quý tộc." Tu Nạp hiểu ý của đối phương.
Bá tước Ôn Sâm trầm ngâm một lúc, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, dáng vẻ điềm đạm nhưng tôn trọng. "Vậy thì, Tu Nạp, trong chuyến hành trình dài và buồn tẻ này, cậu có muốn kết bạn với tôi không?"