Editor: Frenalis
Khi tỉnh lại, Lâm Y Lan cảm thấy như từng chiếc xương trong cơ thể đều bị tháo ra rồi lắp lại. Cả người đau nhức, cô nằm co ro trong chăn khẽ hít một hơi.
Người đàn ông bước tới, cúi nhìn cô từ bên mép giường.
Sau một hồi im lặng, Lâm Y Lan hỏi câu đầu tiên: "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Ba ngày," anh đáp. "Cô bị sốt cao."
Cơ thể vẫn còn yếu ớt, không biết là do tác dụng của thuốc hay bệnh tật, khiến cô cảm thấy có phần bất an.
"Cô đang nghĩ gì vậy?"
"Kỳ nghỉ phép sắp hết rồi..." Lâm Y Lan vô thức lẩm bẩm. Trong tình trạng chưa hồi phục hoàn toàn, việc trở lại quân đội cũng không tốt hơn việc ở lại khu ổ chuột là bao. Nhưng hậu quả của việc trở lại trễ cũng không phải là điều dễ chịu.
"Cô chỉ lo lắng về chuyện đó thôi sao?"
Lâm Y Lan lấy lại tinh thần. "Cảm ơn anh đã cứu tôi lần nữa."
Người đàn ông không nói gì. Cô không rõ cảm xúc trên khuôn mặt anh có phải là sự không hài lòng hay không.
Một lát sau, anh lại lên tiếng: "Cô không có điều gì muốn hỏi à?"
Lâm Y Lan nghĩ một lát rồi hỏi: "Tôi có gây rắc rối cho anh không?"
"Không."
"Bác sĩ có nói khi nào tôi sẽ hồi phục không?"
"Trong vòng bảy ngày, thể lực của cô sẽ trở lại bình thường. Nhưng vì cô đã bị bệnh nặng hai lần liên tiếp, cần phải điều dưỡng trong một thời gian dài."
Lâm Y Lan hơi lơ đãng. "Cảm ơn, tôi đã hiểu."
Người đàn ông nhìn cô thật lâu, kéo một chiếc ghế lại gần giường rồi ngồi xuống, cầm lấy bát súp khoai tây bên cạnh.
"Tôi có thể tự uống được." Lâm Y Lan định giơ tay, nhưng ngay khi cử động, cô sững sờ khi nhìn thấy cánh tay trần của mình bị băng bó ở nhiều chỗ. Cô khẽ chạm vào cơ thể mình, phát hiện tất cả các vết thương đã được bôi thuốc, chân và tay đều được băng kín. Khi chạy trốn, chân cô không còn sức lực nên dùng mọi cách để bò trườn, hiện tại cô mới nhận ra mình đã bị thương đầy người. Không biết cơ thể đã bị ngâm trong nước mưa bao lâu.
"Xin lỗi, chắc đã tốn không ít thuốc." Ở trong tình trạng bị băng bó kín mít như vậy, chắc chắn bác sĩ đã thấy hết mọi thứ. Lâm Y Lan không còn tâm trạng để cảm thấy xấu hổ.
Khuôn mặt người đàn ông càng trở nên lạnh lùng, giọng trầm vang lên: "Há miệng ra."
Lâm Y Lan rất muốn tự mình uống, nhưng linh cảm mách bảo cô nên nghe theo. Dù sao thì những chuyện đáng xấu hổ cũng đã quá nhiều, thêm một lần nữa cũng không sao. Edit: FB Frenalis
Cho đến khi uống xong bát súp, người đàn ông mới lên tiếng trở lại, giọng đã bình tĩnh hơn:"Cha của Tiêu Ân là bạn cũ của tôi, anh ấy đã chết trong tay quân đội, vì vậy Tiêu Ân rất căm thù quân nhân nên đã tham gia vào cuộc tấn công tòa thị chính. Lần đó cậu ấy bị mất máu nghiêm trọng, suýt chút nữa thì mất mạng, phải dùng Xích Long Nha mới cứu được. Cô chính là người đã cứu cậu ấy, thay mặt Tiêu Ân, tôi xin lỗi cô về hành vi thô lỗ và bất cẩn của cậu ấy."
Cô không muốn nghe cũng không cảm thấy cần thiết phải giải thích, Lâm Y Lan chỉ tựa vào gối gật đầu. "Tôi biết rồi, cảm ơn."
Đôi mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên cô rất lâu, khiến cô không hiểu tại sao lại cảm thấy khó xử.Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ đặt bát xuống rồi kéo ghế lùi lại, thay đổi tư thế thoải mái hơn: "Ngủ đi."
Lâm Y Lan liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn sáng rõ.
"Trước khi cô hồi phục, tôi sẽ không rời khỏi căn phòng này, cô có thể yên tâm nghỉ ngơi."
Cô định nói gì đó nhưng rồi im lặng, nhắm mắt cố gắng ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Ngủ quá lâu khiến cô có cảm giác buồn nôn. Người đàn ông dường như thực sự có ý định ở bên cạnh cô suốt thời gian này, chỉ trừ khi cô cần đi vệ sinh, anh sẽ ra đứng ngoài hiên một lúc, còn lại thì toàn thời gian ngồi trong phòng đọc sách.
Lâm Y Lan không đủ sức để ngồi dậy, nói chi đến việc lật giở sách, vì quá nhàm chán nên cô chuyển sang đếm những chiếc lá bên ngoài cửa sổ. Sau một hồi đếm đếm, cô chán nản bỏ cuộc. Trời lạnh lại mưa mấy ngày liền, lá cây cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
"Cô rất buồn chán à?" anh bất ngờ lên tiếng hỏi.
"Cũng không hẳn."
"Đây không phải nhà tù, cô có thể nói thật." Anh khép cuốn sách lại, thản nhiên nói. "Cô cũng có thể đặt câu hỏi hoặc đưa ra yêu cầu, tôi sẽ xem xét và trả lời. Những gì không thể nói sẽ được bỏ qua, tôi sẽ không nghi ngờ rằng cô đang dò xét."
Lâm Y Lan ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó ngoan ngoãn hỏi: "Anh đang đọc sách gì vậy?"
Anh giơ bìa sách lên cho cô xem, đó là cuốn sách của một học giả bị liệt vào danh sách cấm của đế quốc.
"Cuốn sách đó viết về gì?" Cô luôn tò mò về nội dung của nó.
"Nó thảo luận về ý nghĩa của quý tộc và nghị viện đối với quốc gia này."
Một chủ đề khá nhạy cảm, đủ để tác giả bị đưa lên giàn hỏa thiêu.
"Anh nghĩ sao?"
"Trước đây tôi cho rằng họ là sâu mọt." Anh nhìn cô chăm chú, đôi mày khẽ nhướn lên. "Nhưng giờ tôi thấy dường như có vài điểm thú vị, đáng để suy ngẫm."
Cô tránh ánh mắt anh, tiếp tục hỏi câu khác: "Anh nghĩ gì về quân đội?"
"Kẻ thù của dân thường, tay sai của hoàng đế và nghị viện, là con đường tắt để một số quý tộc thăng tiến trong địa vị."
Một sự tóm tắt chính xác, Lâm Y Lan tự giễu cười nhạt. "Quần áo và súng của tôi đâu rồi?"
"Đang được tôi giữ, trước khi cô rời đi sẽ trả lại."
Bầu không khí trở nên im lặng một lúc, rồi anh nhướn mày: "Hết rồi à?"
Ánh mắt cô lướt qua đống bát đĩa trên bàn. "Ai nấu món súp khoai tây đó vậy?"
Chủ đề đột ngột chuyển hướng, khiến anh ngẩn người một lát. "Rất khó ăn à?"
"Có lẽ khoai sống còn ngon hơn một chút."
"Cô nói đúng." Anh im lặng vài giây. "Tiếc là tôi chỉ biết nấu mỗi món này."
"Có lẽ anh nên thêm chút cỏ thơm và bơ vàng, bỏ vào khi món ăn sắp chín, thế thì dù làm kiểu gì cũng không tệ lắm đâu." Lâm Y Lan thật lòng khuyên.
Lần đầu tiên trên khuôn mặt lạnh lùng của anh xuất hiện chút xấu hổ. "Lần sau tôi sẽ thử."
Ban đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chuột chạy qua sân.
Lâm Y Lan cắn chặt môi, những vết thương ngứa ngáy dữ dội làm thần kinh cô không ngừng bị kích thích, sự tra tấn liên tục khiến cô như sắp gục ngã. Cô cố nhịn, nhưng cuối cùng không chịu được, mò mẫm tìm cách tháo băng ra.
"Đừng động." Người đàn ông đang ngủ bên cạnh bỗng lên tiếng, quay đầu nhìn cô. "Cô bị thương khá nhiều, khi băng bó đã dùng loại thuốc tốt nhất, nhược điểm là khi lành sẽ rất ngứa. Nếu gãi sẽ để lại vết sẹo xấu xí."
Lâm Y Lan dừng lại một chút, nhưng cơn ngứa càng lúc càng khó chịu. "Phải chịu đựng bao lâu nữa?"
"Khoảng một đêm."
Cô kêu lên một tiếng, nhận ra mình không đủ kiên nhẫn. "Anh có thể đánh ngất tôi được không?"
"Những ngày gần đây cô đã hôn mê và dùng thuốc quá nhiều, tốt nhất đừng tiếp tục." Người đàn ông dừng lại một lát, thắp sáng ngọn đèn dầu và nửa ngồi dậy, tiện tay rút ra một cuốn sách. "Tôi sẽ đọc truyện để cô phân tâm, cố gắng chịu đựng nhé."
Trong căn nhà gỗ đơn sơ, giọng nam trầm ấm vang lên đều đều, không nhanh không chậm.
Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu chiếu rõ gương mặt nghiêng của anh. Chiếc cổ áo sơ mi cũ mềm mại mở nhẹ, làm giảm bớt vẻ sắc bén, trông có phần tùy ý và lười biếng. Lâm Y Lan lơ đãng ngắm nhìn một lúc, cảm giác ngứa ngáy lại chiếm lĩnh tâm trí, cô không kìm được mà lén tháo một góc băng trên chân, vừa nhấc lên được một góc thì một bàn tay đè xuống qua lớp chăn, ánh mắt tối tăm khiến cô có cảm giác như mình rơi vào một cái bẫy.
"Cô không hợp tác cho lắm."
Giọng nói của anh không nhanh không chậm, nhưng lại có chút trách móc khiến cô bất giác cảm thấy khó chịu. "Cảm ơn, nhưng tôi là quân nhân, không quan tâm đến sẹo..."
Cô còn chưa nói dứt lời thì bóng anh đã che mất ánh sáng, hơi thở của anh đột nhiên ập đến.
Thứ ấm nóng lướt nhẹ qua đôi môi cô, rồi mở ra, đẩy sâu vào miệng mạnh mẽ khám phá. Lưỡi anh quấn lấy không buông, cô muốn trốn nhưng bị đè xuống gối, không có đường thoát. Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề hơn, giữ chặt đầu cô không cho tránh đi. Kỹ thuật hôn điêu luyện của anh khiến sống lưng cô run rẩy, một cảm giác mất kiểm soát đáng sợ dâng lên.
Kết thúc nụ hôn, anh lùi lại một chút, nhìn xuống cô, ngón tay cái khẽ lướt qua đôi môi đỏ mọng bị hôn đến sưng lên. "Nếu cô còn phạm lỗi lần nữa..."
Giọng nói khàn khàn của anh ẩn chứa lời cảnh cáo, đôi mắt sâu thẳm không giấu được ham muốn. Cô nhắm chặt mắt, hơi thở rối loạn không dám cử động. Hồi lâu sau, cô nghe thấy tiếng anh khẽ cười, rồi nhặt cuốn sách lên tiếp tục đọc.