Editor: Frenalis
Có những việc đã xảy ra từ rất lâu, nhưng trong ký ức lại không bao giờ phai nhạt. Chẳng hạn như hương thơm từ mái tóc của Y Lan, đường cong mềm mại trên sống mũi của cô, cảm giác lành lạnh nơi đầu ngón tay, hay dáng vẻ cô tựa vào mép giường đọc sách, đôi mắt xanh lục sáng rực khi ngước nhìn lên.
Mỗi khi nghĩ về cô, tất cả hiện lên rõ ràng như ngày hôm qua. Cô thật hoàn mỹ, không bao giờ than phiền, không bao giờ nguyền rủa, luôn mỉm cười, luôn nhẫn nhịn. Cho đến cuối cùng, cô biến mất khỏi thế giới tàn nhẫn này.
Thân thể xinh đẹp ấy đã không còn nữa. Một lần nữa nhận thức được điều này, tim anh không còn đau nhói, mà lại tập trung vào một thân thể khác, hoàn toàn xa lạ.
Người phụ nữ đang hôn mê, da dẻ thoáng nóng lên. Cô rất gầy, khuôn mặt nhỏ bé không chút thần sắc, vết thương trên trán vẫn còn dấu vết của máu. Dù lò sưởi trong phòng cháy rất nóng, tay chân cô vẫn co rút lại như một con mèo sợ lạnh. Thân thể này không có chút gì giống với quá khứ, điểm tương đồng duy nhất là cả hai đều trẻ trung và xinh đẹp.
Người phụ nữ đang say ngủ đôi khi phát ra những tiếng nói mơ hồ, lẩm bẩm gọi tên ai đó. Anh biết, cô đang gọi nhũ mẫu yêu quý của mình, giống như mười năm trước. Bà lão nhân từ ấy là người thân thiết nhất với cô trong suốt cuộc đời, dù đã qua đời từ lâu, nhưng dường như vẫn mang lại cho cô sự ấm áp.
Có lẽ nhũ mẫu là người duy nhất Y Lan gắn bó trong tiềm thức.
Cô sẽ không gọi cha, vì công tước Lâm chỉ dành cho cô sự lạnh lùng; cô cũng không gọi mẹ, vì phu nhân Công tước đã qua đời quá sớm; cô càng không gọi tên anh, người đã gây cho cô hết lần này đến lần khác đau đớn, khiến cuộc đời cô ngập tràn trong gai góc và máu.
Anh thành kính hôn lên vầng trán trắng bệch của cô, cuối cùng ôm chặt lấy thân hình mềm mại của cô vào lòng. Trong đôi mắt anh, dường như có chút nước mắt tuôn rơi. Người phụ nữ trong vòng tay khẽ rên lên khó chịu, anh thả lỏng tay một chút, tựa đầu lên mái tóc dài của cô, nhắm lại đôi mắt mệt mỏi.
Đóa tường vi mà anh yêu vẫn còn sống, sự thật này còn quý giá hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Nhưng lòng anh còn tham lam hơn cả những gì anh tưởng tượng. Anh muốn nhìn thấy nụ cười của cô, muốn nghe cô nói chuyện, muốn cô lại nhìn anh ấm áp và tin tưởng như trước đây. Nhưng đôi mắt cô luôn cụp xuống, mỗi khi anh đến gần, cô đều co rúm lại như bản năng, như thể anh là một quỷ dữ tàn nhẫn sẽ làm tổn thương cô giống như mọi người khác. Phản ứng đó khiến anh gần như nghẹt thở, anh thà rằng cô trách móc, giận dữ và mắng nhiếc anh còn hơn.
Cô không gọi tên anh, không mong muốn sự gần gũi của anh, không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cúi đầu tránh né trong im lặng. Đôi mắt đỏ ấy trong veo và cuốn hút, nhưng đã phải chịu đựng quá nhiều sự khinh miệt, chứa đầy hoảng loạn và mệt mỏi.
Trong mười năm qua, liệu cô có bao giờ nghĩ đến anh không? Mười năm sau cô nhìn anh thế nào? Cô có hối hận về những gì đã qua, có căm ghét anh hiện tại không? Anh muốn gọi tên cô bằng giọng dịu dàng nhất, mong cô đừng sợ hãi và lẩn tránh nữa. Anh giờ đã đủ mạnh mẽ, sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ cô, thà gãy tay còn hơn làm cô tổn thương. Nhưng anh không thể thốt ra một lời nào, anh không bao giờ có thể tha thứ cho mình vì những gì đã khiến cô phải chịu đựng.
Anh chỉ có thể đánh thức cô khi cô chìm trong cơn ác mộng đẫm mồ hôi; chỉ có thể đắp lên người cô một tấm chăn mềm, rồi lặng lẽ lùi xa sau khi bật đèn lên. Bởi bất kỳ sự tiếp xúc nào cũng khiến cô cực kỳ sợ hãi, anh giờ đã trở thành một kẻ xa lạ với cô. Thậm chí, khi đã bình tĩnh lại đôi chút, cô còn áy náy vì đã làm phiền giấc ngủ của anh, ôm chăn đi ra sofa gần lò sưởi.
Dưới ánh lửa, gương mặt cô tái nhợt, đôi tay co giật chải qua tóc hết lần này đến lần khác để tự trấn an, như thể nỗi đau khắc sâu vào linh hồn, không thể kìm nén nổi sự run rẩy cho đến tận khi trời hừng sáng. Anh chỉ có thể đứng nhìn với tấm lưng lạnh toát, không dám tưởng tượng cô đã trải qua những cơn ác mộng kinh khủng đến mức nào, khiến một người tự chủ như cô gần như suy sụp.Edit: FB Frenalis
Khuôn mặt cô khi ngủ dưới ánh trăng vẫn đẹp tinh khôi như mười năm trước, như thể chưa từng trải qua bất kỳ tàn nhẫn nào của cuộc đời.
Lúc ấy, cô giống như một thiên thần lạc vào thế giới đồi bại và hoang tàn. Khu ổ chuột đầy cám dỗ và dục vọng khiến những đứa trẻ trưởng thành sớm. Anh và Tần Lạc cũng thế, ở tuổi mười bốn, mười lăm, đã thông thạo tất cả các trò chơi của cuộc sống. Anh biết cách tìm kiếm niềm vui từ phụ nữ, và cũng biết cách làm phụ nữ vui vẻ. Trong thâm tâm, anh hiểu rằng cô là người mà anh không nên chạm vào, nhưng anh vẫn khao khát đôi mắt màu xanh lục của cô đến rối loạn, và mê đắm bởi dục vọng.
Những thứ quá trong sáng và tinh khiết đôi khi khiến người ta muốn vấy bẩn. Không biết kẻ cặn bã tên Đái Nạp có cảm thấy như vậy không. Người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa mong manh, vừa cảnh giác vừa dũng cảm, vừa lý trí vừa buông thả, không rõ vì lý do gì, anh đã có được cô. Cô không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh, và cũng sẽ không là người cuối cùng, cô chỉ là... đặc biệt hơn.
Không có lời hứa hẹn, không có sự ràng buộc, nhưng dần dần, anh bắt đầu mong đợi điều gì đó không tên. Anh không thể kiểm soát được mà đi tìm nụ cười của cô. Nụ cười xóa tan nỗi buồn, quên đi bóng tối, như một bông hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, khiến tâm trạng anh trở nên nhẹ nhàng và tươi sáng. Anh không hiểu tình yêu là gì, nhưng lại không muốn cô rời xa.
Sự khao khát cô vượt ngoài giới hạn, đó là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm. Phải, tất cả rồi sẽ kết thúc, nhưng thực tại không nên hỗn loạn đến mức này.
Cô là con gái của công tước, là hôn thê của Tần Lạc. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ run rẩy trong vòng tay của Tần Lạc, cơ thể quyến rũ ấy sẽ mang dấu vết của người bạn thân nhất của anh. Cô sẽ có một người chồng đẹp trai, thông minh, vài ba tình nhân vui vẻ và chu đáo, trở thành một quý bà quyền quý trong xã hội thượng lưu. Những đêm ở khu ổ chuột chỉ là một trò chơi đầy kích thích, nhiều năm sau, có lẽ cô sẽ cảm thấy nó thật bẩn thỉu và đáng xấu hổ.
Sự ghen tuông nóng bỏng dâng tràn lồng ngực, những tưởng tượng hoang dại khiến anh muốn hủy hoại cô. Anh có thể dùng vô số cách hèn hạ để bẻ gãy đôi cánh của cô, giam cầm cô mãi mãi trong vòng tay anh. Cô tin anh đến mức việc hủy hoại cô thật quá dễ dàng.
Nhưng cô là một đóa tường vi cao quý và kiêu hãnh, có một tâm hồn từ chối sa ngã. Cô trầm lặng dịu dàng, nhưng tuyệt đối không hèn nhát. Anh đã hôn đóa tường vi ấy, nếm trải hương thơm ngọt ngào của cô, và điều đó đã là một may mắn không thể tưởng tượng.
Cô rốt cuộc không thuộc về anh. Anh chọn cách kết thúc sự hỗn loạn trước thời hạn, theo cách mà cô không bao giờ quên.
Anh đã mất cô, không còn tư cách để chạm vào cô, nhưng anh không thể ngăn bản thân hôn, không thể ngăn bản thân ôm, không thể ngăn bản thân một lần nữa xâm nhập và chiếm hữu. Một sai lầm nối tiếp sai lầm khác, một lần hối hận nối tiếp lần hối hận khác, nỗi đau kéo dài hơn niềm vui.
Cuối cùng của sự nghỉ ngơi không phải là sự giải thoát, mà là một bóng tối hoàn toàn hơn. Không có gì có thể cảm nhận sự tồn tại của cô, anh từ chối tin rằng chiếc hộp tro dưới bia mộ là người trong giấc mơ. Anh thích lắng nghe những người hầu trong phủ công tước miêu tả về cô tiểu thư công tước thích cưỡi ngựa, ghét săn bắn, thưởng thức âm nhạc và ẩm thực, thường xuyên trêu chọc mèo. Đó là một khía cạnh mà anh chưa kịp hiểu, khác xa với Y Lan luôn điềm tĩnh kiềm chế, nhưng lại chân thực và đáng yêu hơn.
Những giấc mơ hỗn loạn vẫn thường đến, nhưng có sao đâu, cô đã rơi vào vòng tay anh. Đầu bếp bánh ngọt của hoàng gia đã đến, ngày mai sẽ có món tráng miệng mà cô yêu thích nhất, anh sẽ từ từ để cô buông bỏ cảnh giác, quên đi nỗi sợ, chấp nhận sự tồn tại của anh.
Đôi mắt đỏ xinh đẹp ấy, khi cười chắc chắn rất đẹp. Lần này, anh nhất định sẽ không buông tay.