Editor: Frenalis
Tần Lạc chẳng bận tâm đến Uy Liêm đang đứng bên cạnh nháy mắt liên tục.
Anh ta châm một điếu thuốc, hút đi hút lại năm sáu hơi mới miễn cưỡng kiềm chế được cảm xúc. Đầu óc anh ta rối bời, hầu như không thể suy nghĩ được gì.
Phỉ Qua bước ra ngoài, áo khoác vắt hờ trên vai, áo sơ mi chỉ cài vài chiếc cúc, mái tóc hơi rối trông rất thoải mái, nhưng thần sắc thì rạng rỡ khác thường. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, vị quan Chấp Chính nghiêm nghị lạnh lùng ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Từ sâu tận đáy lòng, Uy Liêm vui mừng khi thấy sự thay đổi này, nhưng anh ta không hiểu nổi vì sao ngài Chấp Chính lại có thể để mắt tới một phù thủy. Kể từ sau cuộc hành quyết, hành vi của Phỉ Qua đã trở nên bất thường đến mức Uy Liêm gần như tin vào những lời đồn đại bên ngoài rằng quan Chấp Chính đã bị phù thủy mê hoặc. Anh ta nóng lòng hy vọng Bộ Trưởng Tư Pháp có thể dùng hành động quyết liệt và tình bạn sâu sắc để đánh thức quan Chấp Chính. Nhưng hiện tại, ngay cả Bộ Trưởng Tư Pháp cũng bối rối, dù quan Chấp Chính đã đứng trước mặt, ngài ấy vẫn im lặng hút hết điếu này đến điếu khác.
Ngay lúc Uy Liêm muốn tiến lên đá một cú, cuối cùng Tần Lạc cũng mở miệng, nhưng lại hỏi một câu hoàn toàn khó hiểu. "Cậu chắc chắn là cô ấy chứ?"
Phỉ Qua cũng châm một điếu thuốc, điều mà trong trí nhớ của Uy Liêm chưa từng xảy ra.
Vị quan Chấp Chính vốn không bao giờ hút thuốc, giờ đây lại thổi ra một vòng khói hoàn hảo, câu trả lời của anh càng khiến Uy Liêm thêm bối rối. "Cậu nên tin vào phán đoán của tôi."
Tâm trạng Tần Lạc càng tồi tệ hơn, anh ta cười mỉa mai với giọng khó chịu: "Tôi có thể thấy cậu đã kiểm tra kỹ từng tấc da, hài lòng chứ?"
"Rất tốt." Quan Chấp Chính mỉm cười đầy bí ẩn và mơ hồ. "Cảm giác đó, cậu chắc chắn không thể tưởng tượng nổi."
Uy Liêm nghĩ mình chắc hẳn đã nghe nhầm, hoặc hai người trước mặt đã bị quỷ ám.
Tần Lạc không hề tỏ ra tức giận hay ngạc nhiên, chỉ trầm mặc hút thêm một lúc. "Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Ừ."
"Giá phải trả là..."
"Không sao cả." Phỉ Qua nhìn làn khói thuốc bay lên từ đầu ngón tay, giọng nói bình thản lạ thường. "Dù ý trời có là hủy diệt chúng tôi cùng nhau."
Tần Lạc im lặng một hồi lâu, đột nhiên nói. "Tôi có thể gặp cô ấy không? Dù sao cũng là người quen cũ, nên hỏi thăm một câu."
Phỉ Qua liếc nhìn anh ta, rồi quay trở vào phòng, một lát sau lại bước ra với ánh mắt rạng rỡ ý cười.
"Cô ấy nói không muốn gặp cậu. Cô ấy tin rằng cậu cũng chẳng thực sự muốn gặp cô ấy, nên chỉ nhờ tôi nhắn một câu." Phỉ Qua dừng lại, giọng điệu pha chút giễu cợt. "Cô ấy bảo rằng cậu có gu chọn nhẫn quá tệ, viên hồng ngọc đó là viên xấu nhất cô ấy từng thấy."
Tần Lạc miễn cưỡng nở nụ cười, nụ cười mang chút chua chát. "Chắc chắn không hối hận chứ?"
Phỉ Qua bình thản trả lời: "Dù kết quả ra sao, chúng tôi cũng sẽ ở bên nhau."
"Tôi hiểu rồi." Tần Lạc rít một hơi thuốc thật sâu, vứt đầu lọc đi, mở cửa bước ra ngoài.
Uy Liêm hoang mang chạy theo, suốt đường đi dọc hành lang không ngừng hỏi: "Ngài Bộ Trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ngài cũng bị phù thủy mê hoặc? Ngài không thể để mặc ngài Chấp Chính hành động bừa bãi như vậy, tình thế đã tồi tệ đến cực điểm rồi, cả bên ngoài cũng chỉ trích..."
"Uy Liêm, cậu biết Tu Nạp từng yêu một người phụ nữ." Tần Lạc dừng bước, mệt mỏi vuốt mặt.
"Con gái của cố công tước Lâm, nhưng cô ấy đã mất từ lâu rồi." Uy Liêm đương nhiên biết rõ, hơn nữa còn hiểu rằng cô tiểu thư công tước này từng đính hôn với Bộ Trưởng Tư Pháp. Anh ta hoàn toàn không hiểu mối quan hệ giữa ba người họ, vì thế không dám hỏi thêm. Edit: FB Frenalis
Trong lòng Tần Lạc tràn đầy cảm xúc mâu thuẫn, khó mà nói rõ đó là cảm giác gì. "Cô ấy đã trở về từ Địa Ngục, vì thế... Tu Nạp tiêu đời rồi."
"Tiêu đời?" Uy Liêm kích động kêu lên. "Tôi không hiểu, ngài muốn nói gì? Ngài định bỏ rơi quan Chấp Chính sao?"
Tần Lạc vỗ nhẹ vai Uy Liêm, ánh mắt xa xăm. "Tìm một căn phòng cho tôi nghỉ ngơi, sau đó tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện."
Sau khi tiễn Tần Lạc đi, Phỉ Qua ra lệnh đổi lại khóa cửa, rồi trở về phòng ngủ.
Lâm Y Lan ngồi bên lò sưởi, ánh lửa phản chiếu lên gương mặt trắng hồng, mái tóc dài ướt rũ xuống bên vai, trông vô cùng yếu ớt quyến rũ. Phỉ Qua nhìn cô một lúc rồi ngồi xuống bên chiếc ghế bành, kéo cô vào lòng. Hơi ẩm từ người cô hòa lẫn với hương thơm trên cơ thể, khiến anh không khỏi xao xuyến.
"Phỉ Qua," đôi mắt đỏ thẫm nhìn anh, thoáng chút băn khoăn. "Mười năm qua anh thực sự không có người phụ nữ nào sao?"
Phỉ Qua hôn nhẹ lên cần cổ trắng ngần của cô. "Giờ thì anh đã có."
"Tại sao?"
Phỉ Qua khẽ cười. "Vì em đã cho anh điều tốt nhất, nên anh không thể ôm một người phụ nữ khác."
"Nhưng em đã chết rồi."
"Với anh, em luôn sống." Anh kéo tay cô đặt lên ngực mình. "Ở đây."
Trái tim đau nhói, Lâm Y Lan tựa vào vai người yêu, mãi sau mới có thể lên tiếng. "Tại sao họ nói rằng anh ghét phụ nữ có đôi mắt xanh lục?"
"Em vì điều đó mà không muốn nói rõ thân phận với anh sao?" Phỉ Qua sững lại, thốt lên một câu chửi thề trước khi nói tiếp. "Tần Lạc từng sắp xếp một người phụ nữ trong phòng anh, cố tình tìm một người có đôi mắt xanh lục giống em trước đây. Lúc ném cô ta ra ngoài, chắc anh đã hơi thô bạo."
Lâm Y Lan lặng người không nói nên lời.
"Cậu ấy biết anh thích mắt xanh lục." Phỉ Qua bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời. "Còn nhớ lần đầu tiền em tỉnh lại trong phòng anh không? Đó là lần đầu tiên anh nhìn rõ đôi mắt của em, còn đẹp hơn khu rừng mùa xuân. Khi em lục lọi mọi thứ, chắc em không để ý rằng tư thế của mình rất quyến rũ, đặc biệt là đôi chân dài xinh đẹp đó, đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào cũng trở thành dã thú, ngay lập tức ghì em xuống giường."
Ánh mắt anh khiến cô run rẩy. "Nhưng em giờ đã..."
"Anh nghĩ sự si mê với cơ thể mới của em đã quá rõ ràng, có vẻ như anh cần thể hiện nó mãnh liệt hơn." Phỉ Qua nhẹ nhàng cởi cúc áo cô, từ vai đến lưng hôn lên từng tấc da thịt, hành động và lời nói của anh đều đầy lửa nhiệt. "Dù em có trở thành thế nào, anh chỉ biết cảm ơn trời vì em còn sống, lại có một cơ thể khỏe mạnh..."
Những lời mơ hồ và nụ hôn đột nhiên dừng lại, Phỉ Qua im lặng một lúc, rồi xoay người cô lại, ôm chặt vào lòng. "Y Lan."
Cô nhìn anh khó hiểu, gương mặt ửng hồng xinh đẹp đến mức không thể rời mắt.
"Tát Sa từng bất kính với em sao?"
Lâm Y Lan ngẩn ra: "Hắn hôn em hai lần."
Ánh mắt Phỉ Qua càng thêm sâu thằm: "Hôn? Hắn còn làm gì nữa không?"
Lâm Y Lan nhớ lại. "Ngay trước khi anh tìm thấy em, hắn đề nghị em trở thành tình nhân của hắn."
Đôi mắt Phỉ Qua tối sầm lại. "Tình nhân sao?"
"Để có được Thần Hoả, có lẽ hắn nghĩ rằng việc trở thành tình nhân của thái tử Lợi Tư là một vinh dự," Lâm Y Lan lạnh nhạt nói. "Mặc dù hắn máu lạnh và xảo quyệt, nhưng xét về thân phận và lập trường, thì không có gì đáng trách. Dù sao, em cũng phải cảm ơn hắn vì đã cứu em khỏi máy chém."
Phỉ Qua không đáp lại.
Lâm Y Lan hơi ngạc nhiên, gọi anh: "Phỉ Qua?"
Ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện, Phỉ Qua mỉm cười. "Không có gì, dù sao thì hắn cũng đã cứu em. Anh chỉ đang nghĩ... làm thế nào để cảm ơn."
*****
Gạt tàn đầy ắp đầu lọc thuốc lá, một làn khói mỏng bay lên rồi tan biến trong không khí tĩnh lặng.
Tần Lạc lắc nhẹ ly rượu, thấy đã cạn liền đặt xuống, quầng thâm dưới mắt không che được vẻ mệt mỏi. "Hiểu rồi chứ? Tiểu thư công tước nhà họ Lâm và phù thủy Sa San bây giờ là cùng một người, Phỉ Qua đã tìm kiếm cô ấy suốt mười năm."
Uy Liêm ngây người nhìn Tần Lạc một lúc lâu, cuối cùng mới hiểu hết những điều không tưởng và khó tin ấy.
"Từ lúc tôi thấy họ ở bên nhau, tôi đã biết cô ấy sẽ hủy hoại Tu Nạp, nhưng không ngờ lại là vào lúc này, bằng cách này." Tần Lạc xoa xoa chân mày, kiệt sức ngả người ra ghế.
Uy Liêm khó khăn mở lời, lắp bắp: "Điều này quá trùng hợp... sao có thể... người đã chết lại... Ý tôi là, có lẽ đây là trò quỷ thuật, có lẽ chúng ta nên tìm một pháp sư trừ tà..."
"Dù cô ấy thực sự là hiện thân của ma quỷ, Tu Nạp cũng sẽ không bận tâm." Tần Lạc cười khổ.
"Ngài tin rằng tất cả chuyện này là thật sao?"
Tần Lạc ngừng một lát, rũ mắt xuống. "Tôi nghĩ là thật."
Mọi chi tiết khi ghép lại tạo nên một sự thật không thể phủ nhận. Những manh mối chưa từng được suy ngẫm, cảm giác quen thuộc khó hiểu, những câu hỏi đột ngột lạ lùng giờ đây đều có câu trả lời. Tại sao lúc nhận được báo cáo khẩn cấp, anh ta lại không nghĩ đến? Từ quá khứ đến hiện tại, Phỉ Qua chỉ có thể phát điên vì một người.
Lâm Y Lan.
Cái tên này đã thay đổi cả cuộc đời của anh ta và Phỉ Qua, thúc đẩy Phỉ Qua leo lên đỉnh cao quyền lực. Khi cả đế quốc nằm dưới chân họ, số phận lại như trêu đùa, đặt cô ấy trước mắt Phỉ Qua, khiến tất cả sụp đổ.
Tần Lạc trầm mặc rất lâu, Uy Liêm sau cơn hỗn loạn cuối cùng cũng nhớ ra điều cốt yếu. "Ngài Chấp Chính định xử lý mọi chuyện thế nào?"
Tần Lạc không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Nếu cậu là Tu Nạp, cậu sẽ làm gì?"
Sắc mặt của viên cận vệ biến đổi nhiều lần, cuối cùng dần trở nên trắng bệch. "Tôi không biết. Nếu người dân yêu cầu xử tử Cao Ly Á...," nghĩ lại cuộc đối thoại giữa hai người trước đó, Uy Liêm cuối cùng cũng hiểu ra. "Ngài Tu Nạp sẽ..."
"Cậu đoán đúng rồi. Sau này cậu ấy sẽ không còn là Chấp Chính nữa, mà là đồng phạm của phù thủy, là kẻ thù của dân chúng Tây Nhĩ."
Toàn thân Uy Liêm cứng đờ, chậm rãi ngồi xuống, nhất thời không nói nên lời.
"Chúng ta sắp đối mặt với một cuộc biến động. Hãy mau chóng liên lạc giúp tôi với tổng biên tập báo chí và các vị đại thần này." Tần Lạc cầm bút viết vài cái tên, không còn chút vẻ trêu đùa thường ngày. "Cậu biết rõ tình thế hiện tại. Nếu muốn giữ gia tộc của mình, hãy tuyệt đối làm theo lời tôi."
Trong phòng im ắng hồi lâu, cuối cùng một giọng nói cứng nhắc, gần như không giống cận vệ đáp lại.
"Vâng, thưa ngài."
******
Bóng tối của phù thủy bao trùm lên đế quốc, một cơn bão chính trị chưa từng có đang quét qua.
Dưới sự dẫn dắt của Bộ Trưởng Tư Pháp Tần Lạc, báo chí bắt đầu chỉ trích hành vi sai trái của quan Chấp Chính, yêu cầu anh giao nộp phù thủy để xử tử lại, công khai đối mặt với các câu hỏi của các đại thần, và buộc tội Tu Nạp thiên vị, lạm dụng chức quyền, phản bội danh dự của lãnh đạo đế quốc. Các bài viết sử dụng ngôn từ sắc bén đầy giận dữ. Trong thời khắc nguy cấp, vị đại thần này đã đứng về phía đối lập với người bạn cũ một cách quyết liệt và nhanh chóng thu hút sự ủng hộ của nhiều đại thần và dân chúng. Họ lần lượt lên tiếng hưởng ứng trên báo chí.
Tình hình ngày càng căng thẳng, thậm chí có tin đồn rằng cận vệ Uy Liêm đã phẫn nộ từ chức sau khi không thuyết phục được Tu Nạp.
Đồng minh rời bỏ, các đại thần đồng lòng lên tiếng, nhưng Tu Nạp vẫn giữ im lặng, hoàn toàn phớt lờ mọi câu hỏi.
Cơn giận dữ của dân chúng ngày càng bùng lên. Người ta diễn thuyết trên đường phố, phát tán những tờ rơi kích động, dòng người từ khắp nơi đổ về thành phố Mỹ Lệ, có thể bùng nổ thành làn sóng dữ dội bất cứ lúc nào.
Trong dòng xoáy hỗn loạn của Mỹ Lệ, dư luận bên ngoài cho rằng Tần Lạc đang rơi vào trạng thái thất vọng và phẫn nộ, từ chối tiếp khách. Anh ta đóng cửa ở nơi tạm trú và bí mật gửi hết thư khẩn này đến thư khẩn khác về Đế Đô, cho đến một ngày nọ, một vị khách đột ngột xuất hiện.
"Tát Sa tiên sinh," Tần Lạc không thiếu sự thân thiện trong lời chào, như thể cuộc hỗn loạn toàn quốc và vụ cướp tù không liên quan gì đến vị đặc sứ này. "Sự viếng thăm của anh khiến tôi rất bất ngờ."
Tát Sa lịch sự cúi chào, "Cảm ơn ngài đã đặc biệt tiếp đón trong tình cảnh khó khăn này."
Tần Lạc bỏ qua lời khách sáo. "Anh nói trong thư có việc cơ mật muốn bàn?"
"Đúng vậy." Tát Sa mỉm cười. "Tôi đảm bảo ngài sẽ thấy hứng thú."
Tần Lạc tỏ ra sẵn sàng lắng nghe.
"Sau trận chiến Sa San, tôi tin rằng mối quan hệ giữa Lợi Tư và Tây Nhĩ đã được củng cố. Những vết rạn nứt do sai lầm trong quá khứ cũng đã được hàn gắn. Tôi đề xuất hai nước ký thêm một hiệp ước."
"Hiệp ước?" Tần Lạc không tỏ thái độ gì. "Nội dung cụ thể là gì?"
"Mặc dù chiến thắng hoàn toàn trong trận Sa San, việc tái thiết hậu chiến không hề dễ dàng. Nó cũng tác động không nhỏ đến tài chính của quý quốc. Xuất phát từ tình hữu nghị, Lợi Tư sẵn lòng tài trợ để hỗ trợ Tây Nhĩ phát triển tốt hơn, đồng thời thúc đẩy hợp tác toàn diện giữa hai nước trong lĩnh vực năng lượng mới." Tát Sa tiếp tục, "Đồng thời, tôi đề xuất thiết lập Lam Quận làm vùng đệm giữa hai nước để tăng cường lòng tin. Không bên nào được phép triển khai lực lượng quân sự hay nhân sự liên quan, hiệp ước sẽ có hiệu lực ngay từ ngày ký."
Tần Lạc từ từ suy ngẫm về ý nghĩa ẩn sau những lời này, nhất thời không đáp lại.
"Còn một món quà nữa kèm theo hiệp ước, là quà tặng riêng từ tôi." Tát Sa lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp bạc và mở ra trước mặt Tần Lạc. "Tôi tin ngài đã nghe nói về món đồ quý giá này."
Một cặp kính pha lê trong suốt hoàn hảo nằm gọn trên lớp nhung đen.
"Tát Sa tiên sinh quả là chu đáo. Có một người tài như anh, Lợi Tư thật may mắn." Tần Lạc cầm lấy chiếc hộp ngắm nghía một lúc, rồi chậm rãi nói. "Nhưng tôi không hiểu, tại sao anh lại tìm tôi?"
Trong thời điểm trước cơn biến động chính trị, việc Tần Lạc không ngay lập tức trở về Đế Đô để nắm giữ quyền lực, mà chỉ dừng chân tại Mỹ Lệ để lên tiếng chỉ trích, đã đủ khiến Tát Sa nhận ra điều bất thường. Tuy nhiên, hắn không nói thẳng mà khéo léo trả lời: "Tình thế hiện tại rất bất lợi cho ngài Chấp Chính, nhưng tôi tin rằng với trí tuệ của ngài, nhất định ngài sẽ đưa ra một quyết định phù hợp, cân bằng giữa chính trị và tình hữu nghị."
Tần Lạc suy nghĩ một lúc. "Tôi không chắc liệu quý quốc có thực sự quyết tâm tuân thủ hoàn toàn hiệp ước này không."
"Tôi lấy danh dự và thân phận của mình để bảo đảm." Sắc mặt điển trai của Tát Sa bỗng toát lên một thần thái khó tả, hắn trở nên trang nghiêm và đầy uy nghi. "Tôi có thể ở lại Tây Nhĩ ba tháng, cho đến khi mọi nghi ngờ của ngài được xóa bỏ."
"Thân phận của ngài Tát Sa không có gì để bàn cãi, và lòng thành của ngài cũng rất đáng cảm kích. Tuy nhiên, vẫn còn một số vấn đề, chẳng hạn như..." Tần Lạc nở nụ cười, giọng nói nhỏ dần, khiến Tát Sa bất giác nghiêng người lại gần để lắng nghe. Đột nhiên, hắn thấy Tần Lạc mỉm cười gian xảo, nhưng đã quá muộn để cảnh giác, bụng của hắn lập tức bị một cú đấm mạnh giáng vào.
Cú đấm của Bộ Trưởng Tư Pháp rất nặng, khiến Tát Sa đau đớn đến mức trước mắt tối sầm lại, cả người co quắp xuống.
Ánh mắt Tần Lạc tràn đầy vẻ ác ý và giễu cợt, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ trang trọng. "Đây là món quà cá nhân của quan Chấp Chính, đền đáp cho những gì ngài đã làm với cô ấy trước đây. Còn về chuyện máy chém, quan Chấp Chính nhờ tôi thay mặt gửi lời cảm ơn ngài. Coi như là món quà đáp lễ, Tây Nhĩ sẵn lòng ký hiệp ước với quý quốc, và ba năm sau sẽ chia sẻ công nghệ năng lượng mới."
Gắng gượng chịu đựng cơn đau ở bụng, nhìn khuôn mặt vô cùng đáng ghét của Tần Lạc trước mắt, Tát Sa nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười khó coi.