Thiên Sinh lão nhân sau khi thấy đồ nhi đã hoá giải được tâm ma thì hài lòng mỉm cười. Cũng may trước khi ném Khương Thiên ra ngoài, lão đã nhét vào túi vải một món pháp bảo có công dụng tạm thời áp chế tâm ma, nên lúc này mới kịp thời ứng cứu.
“Thiên nhi, ngươi đang ở thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không nên để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Nếu lúc nãy tâm ma xâm nhập thành công thì việc độ kiếp của ngươi sau này đâu chỉ khó khăn hơn gấp vạn lần”
Thiên Sinh lão nhân nghiêm túc răn dạy. Lúc này lão đã ý thức được nguy hiểm của việc tâm cảnh không theo kịp tu vi, cũng hơi hối hận lúc trước không để hắn ra ngoài lịch luyện sớm hơn. Nhưng có hối hận cũng đã muộn, đâm lao thì nhất định phải theo lao.
Huống hồ tâm cảnh khiếm khuyết vẫn có thể tìm cách hoá giải, còn căn cơ một khi vỡ nát thì không tài nào tu bổ lại đến mức hoàn hảo như ban đầu được.
Hiện tại chỉ còn cách cầu mong hắn sẽ rút kinh nghiệm, không đi vào vết xe đổ như hôm nay nữa.
“Vâng, sư phụ” Khương Thiên vội vàng đáp lời. Nội tâm hắn hơi xấu hổ, có cảm giác từ khi xuống núi tâm cảnh của mình rất dễ bị lung lay, luôn trong tình trạng bất ổn.
“Tốt… Qua chuyện này có thể thấy ngươi đang rất hăng hái lịch luyện,đúng là không phụ sự kì vọng của vi sư.”
Lão khẽ vuốt râu, biểu lộ rất vui mừng. Lúc trước lão còn lo sợ Khương Thiên sẽ chui vào một ngách nào đó chống đối, nhưng xem tình trạng của hắn vừa nãy hung hiểm đến mức suýt bị tâm ma nhập thể, rõ ràng là đang rất cố gắng hun đúc đạo tâm.
Khương Thiên âm thầm tặc lưỡi, nếu sư phụ biết hắn gần cả năm nay đều chỉ đi loanh quanh trong núi thì chắc hẳn sẽ không dùng từ “hăng hái” để hình dung.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu chỉ nhìn vào kết quả thì đúng là chuyến đi này của hắn đang rất thành công: tiêu diệt một đại ma đầu, cứu mạng hơn trăm vạn thôn dân, ngăn chặn kế hoạch chăn nuôi hương hoả của ma đạo… Ngoài ra tu vi cũng có sự tăng tiến nhất định, khoảng cách đến đại viên mãn đã không còn xa.
“À đúng rồi…”
Nghĩ đến đây, hắn đang định báo cáo về hành động của ma đạo ở Thập Vạn Đại Sơn, sẵn tiện hỏi thêm về lai lịch của Tư Bạch thì Thiên Sinh lão nhân đã vội ngắt lời:
“Khụ, Nếu ngươi đã bình an thì vi sư cũng không làm phiền nữa. Cố gắng lên, vi sư tin tưởng ngươi.”
“Khoan, ta có chuyện cần…”
Khương Thiên gấp gáp kêu to, nhưng chưa đợi hắn nói hết câu thì lão đã thu lại mệnh hồn đăng.
Vì chỉ người nắm giữ mệnh hồn đăng mới có thể đơn phương kích phát truyền âm, nên Khương Thiên kêu gào thế nào cũng vô dụng.
Lông mày hắn hơi nhướng lên, không hiểu lý do tại sao sư phụ đột nhiên vội vàng ngắt truyền âm như vậy. Ánh mắt lơ đễnh lướt qua xung quanh, khi thấy mọi người vẫn đang cúi đầu lo sợ thì mới sực nhớ ra, vội khoát tay :
“Mọi người ngồi dậy hết đi.”
Đoạn hắn quay sang Linh Vũ vẫn còn đang sợ hãi, áy náy hỏi:
“Là lỗi của ta, cô nương không có sao chứ?”
Thiếu nữ thấy hắn đã bình tĩnh trở lại thì hơi ngẩn người, lát sau mới khẽ nói:
“Công tử thật là khiến tiểu nữ sợ hết hồn..”
Giống như ý thức được lời vừa rồi sẽ khiến Khương Thiên cảm thấy áy náy, nàng còn vội bổ sung thêm một câu:
“Tuy không hiểu lý do vì sao công tử đột nhiên tức giận như vậy, nhưng hẳn là người cũng có nỗi khổ riêng… Ừm, đúng vậy, chắc chắn là như vậy rồi…”
Khương Thiên thầm cười khổ, có ai lại an ủi người như cô nương này chứ. An ủi xong càng khiến người ta cảm thấy tội lỗi hơn.
Lúc này có tiếng bước chân vang lên từ cách đó không xa. Hắn đánh mắt sang nhìn thì thấy Mạnh Hạo và một lão nhân già nua vừa mới tiến vào trong khoang thuyền. Người trước có vẻ thấp thỏm lo sợ, người sau ngoài sự e ngại lại còn mang theo chút hiếu kì.
“Lúc nãy hơi thất thố, mong các hạ chớ trách”
Chưa đợi hai người kia mở miệng thì Khương Thiên đã chắp tay xin lỗi trước. Việc này rõ ràng phần sai thuộc về hắn, đã xin người ta chỉ điểm, đến khi được chỉ điểm lại bỗng nhiên nổi đoá.
“Nào chỉ là ‘hơi thất thố’, ngươi vừa nãy còn muốn lấy mạng ta” Mạnh Hạo trong lòng đậu đen rau muống một phen, nhưng thấy đối phương đã bình tĩnh trở lại thì thở phào, vội vàng đáp lễ:
“Một ít chuyện nhỏ nhặt mà thôi, đâu đáng để tiền bối phải xin lỗi. Vãn bối còn lo sợ vừa rồi khiến ngài bị bẩn tai đây này.”
Trên thực tế những lời đó đâu chỉ khiến Khương Thiên bị bẩn tai, mà suýt nữa còn khiến con đường tu tiên của hắn từ nay về sau đứt đoạn. Nhưng tất nhiên hắn sẽ không nói ra những việc này, chỉ cười nhạt một tiếng:
“Ừm, đúng là không thể bạ đâu nói đấy được. Sớm muộn cũng sẽ dẫn tới hoạ sát thân.”
Sau đó hắn quay sang chỗ lão nhân, hiếu kì hỏi:
“Vị này là…?”