Khương Thiên tiếp lấy chén rượu từ tay Linh Vũ, thần thức khẽ đảo qua, sau khi xác định không có gì bất thường liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Dòng rượu khi vào lưỡi còn mang theo khí lạnh, nhưng lúc xuống dạ dày đã hoá thành một đám lửa nóng.
“Khàaa…”
Cảm giác cay nồng tràn khắp toàn thân khiến hắn bất giác thở ra một hơi thật dài.
“Ha ha ha… Đạo hữu thật là người tiêu sái… ừm… đúng vậy, đêm nay nên say một trận cho thoả thích”
Mạnh Hạo thấy đối phương sảng khoái như vậy thì cười lên ha hả, đoạn đặt chén rượu xuống bàn, trên tay thoáng cái xuất hiện một bầu rượu lớn, đưa lên miệng hung hăng uống đến vơi hơn non nửa.
Ánh đèn bập bùng giao thoa, buổi hội thơ nho nhã trong khoang thuyền lúc này bỗng chốc lắc mình trở thành yến tiệc sôi động. Thức ăn lên xuống linh đình, có tiếng trẻ con đùa giỡn, xung quanh bóng người qua lại không ngớt.
Cảm thấy tâm trạng đã có chút lâng lâng, Khương Thiên mỉm cười hỏi:
“Lúc nãy ở bên ngoài nghe các hạ ngâm qua bài từ kia, đơn giản là kinh diễm đến lay động nhân tâm. Chắc hẳn các hạ cũng là người từng trải qua nhiều cố sự mới sáng tác được một từ khúc xuất sắc như vậy?”
Mục đích rời núi của hắn lần này vốn là để lịch luyện tâm trí hòng mưu cầu đột phá. Bây giờ lại tình cờ gặp được một vị kì nhân có vẻ như đã nhìn thấu hồng trần, nếu có thể từ chỗ đối phương thu được kinh nghiệm thì đúng là cơ duyên lớn lao.
“Ài, thật cũng không phải chuyện gì to tát. Sống lâu, trải qua nhiều biến cố, cũng hiểu được đôi điều mà bình thường người khác ít khi để ý”
Mạnh Hạo khẽ lay động bầu rượu trên tay, thở dài một tiếng, trong mắt lộ vẻ phức tạp.
“Ồ, xin được chỉ giáo”
Biết đối phương sắp chia sẻ tâm đắc, Khương Thiên hồi hộp hít vào một hơi thật sâu. Hơi thoáng do dự, đưa tay lên uống một hớp rượu lấy lệ.
“Lão phu bước lên con đường tu đạo đến nay đã hơn tám trăm năm, nhưng suốt bảy trăm năm là sống trong sương mờ, giống như kẻ mù một mực dò đường tiến về phía trước vậy. Có lúc cảm thấy tu hành là việc hạnh phúc nhất thế gian, có lúc lại bị hận thù che mờ mắt, hoặc đôi khi còn muốn buông bỏ tất cả, nhắm mắt xuôi tai trở về với cát bụi."
“Nhưng tựu chung tất cả đều là việc của nhân, do tâm mà sinh ra, chứ thiên đạo chẳng hề nhúng tay vào. Lại nói tu sĩ vốn là thuận thiên mà đi, nhưng ta tự hỏi liệu có phải thực sự như vậy không?”
“Cớ sao lại nói lời ấy?” Khương Thiên giật mình, vội hỏi ngay. Con người có khả năng tu hành chính là nhờ thiên đạo ban cho, do ý chí của thiên đạo sắp đặt, đây đã là quan niệm cố hữu từ lúc nhân hoàng mở ra tương lai cho nhân tộc. Bây giờ đối phương lại dùng giọng điệu hoài nghi như vậy khiến hắn không khỏi có chút khó chịu.
“Nghịch thiên hay thuận thiên không phải chỉ từ một ý niệm mà có thể hiểu được, càng không thể do tu sĩ chúng ta phán xét. Nhưng thử hỏi nếu thiên đã muốn con người tu hành thì tại sao lại có kẻ một mực không thể tu hành? Thường nói “thiên đạo vô tình, coi vạn vật như cỏ rác”, chẳng phải đó chính là ý chỉ thiên đạo luôn rất công bằng hay sao. Tu sĩ tuổi thọ cao hơn phàm nhân, thực lực tuỳ ý dẫm đạp phàm nhân dưới chân, vậy ở đâu ra công bằng?”
Mạnh Hạo trầm ngâm một chút, lại nói tiếp, trong giọng nói ẩn giấu sự trào phúng:
“Theo ta thấy, chẳng qua chính là có kẻ muốn nghịch thiên mà đi, thoát khỏi trói buộc của cái lồng mà thiên đạo định ra, muốn tự quyết định số mệnh của mình nên mới bày trò mê ngôn hoặc chúng làm rối loạn thế gian thôi”
“Ngươi, ngươi nói cái gì!”
Khương Thiên vô thức buông chén rượu trong tay ra, xoảng một tiếng liền rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Mạnh Hạo thấy vẻ mê man trong mắt hắn thì hơi trầm mặt, bất quá vẫn không có dừng lại:
“Nếu ngươi cho rằng thiên đạo cho phép xảy ra bất công, thì ngươi phải thừa nhận thiên đạo vốn không hoàn mỹ. Nếu thiên đạo đã không hoàn mỹ, thì tại sao lại phải tuân theo thiên ý? Tất nhiên lão phu vẫn cho rằng thuận chỉ là phàm, nghịch mới thành tiên. Tất cả tu sĩ bao gồm ta và ngươi, ngay từ đầu đã không được thiên đạo thừa nhận…”
“Im ngay..” Khương Thiên thét dài một tiếng, khoé mắt tràn ngập tơ máu. Từ trên người hắn toả ra uy áp kinh thiên động địa khiến tất cả mọi người trong khoang thuyền lúc này đều bị ép đến mức phải quỳ rạp xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy trong vô thức.
Tên của hắn là Khương Thiên, Thiên trong “Thuận Thiên”. Từ lúc sinh ra đã được thiên đạo sủng ái, thuận thiên mà sinh, thế thiên hành đạo. Nếu theo như những lời kẻ trước mặt vừa nói thì ngay từ đầu mục đích sinh ra của hắn đã là vô nghĩa, tên của hắn cũng là vô nghĩa, những gì hắn đạt được từ trước tới nay tất cả đều vô nghĩa. Đời nào hắn có thể chấp nhận sự thật này.
Chưa nói đến việc nếu hắn thừa nhận thì đạo tâm sẽ lập tức vỡ nát, từ nay về sau chẳng khác gì phế nhân.
“Nực cười, quá mức nực cười. Lại muốn dùng những tà ngôn này lung lay đạo tâm của ta. Ta thấy ngươi mới chính là ma tu được phái tới để giở trò mê ngôn hoặc chúng. Nếu ngươi đã muốn nghịch thiên như vậy, thì hôm nay hãy chết dưới Thuận thiên kiếm này đi”
Hắn cười lạnh một tiếng, trên tay đã nắm chặt bản mệnh kiếm. Chỉ cần vung tay một cái thì chắc chắn toàn bộ người trong khoang thuyền này không ai có thể sống sót. Vẻ điên cuồng trong mắt càng đậm, nội tâm không ngừng gào thét muốn lập tức diệt sát tên tu sĩ vừa nói lời đại nghịch bất đạo kia.
Mạnh Hạo tu vi bất quá chỉ là Nguyên Anh, đời nào chịu được uy áp của cường giả bậc này. Y bị ép chặt dưới đất, cử động một chút cũng không được.
“Đạo hữu không nên tức giận, ngay từ đầu ta đã bảo thuận thiên hay nghịch thiên không phải chỉ dựa vào vài câu nói mà có thể phán xét được. Nhưng cho dù là thuận thiên hay nghịch thiên, đích đến cuối cùng không phải cũng giống nhau hay sao?”
Mồ hôi trên trán y chảy ròng ròng. Vấn đề này y đã từng nói với rất nhiều người, nhưng chưa một ai phản ứng mạnh như Khương Thiên. Cho dù tu hành thuận theo thiên đạo là quan niệm cố hữu từ trước đến nay của nhân loại, nhưng nếu không phải thì đúng là cũng chẳng có gì khác biệt. Tu sĩ muốn trường sinh bất tử, muốn siêu thoát luân hồi, còn việc thuận thiên hay nghịch thiên thì đâu ảnh hưởng gì.
Ngoài ra điều khiến y càng kinh sợ hơn đó là tu vi của Khương Thiên. Rõ ràng đối phương nhìn qua cốt linh vẫn còn rất trẻ, tu hành chưa quá trăm năm, làm sao lại có tu vi bực này?
Lúc đầu lão suy đoán Khương Thiên và Linh Vũ là đệ tử chân truyền của một môn phái nào đó quanh đây, nhân dịp lễ hoa đăng nên cố ý trốn vào thành dạo chơi. Sự thật chứng minh lão đã nhầm to, mà nhầm lẫn này rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của lão.
Uy áp trên người Khương Thiên vẫn không giảm bớt chút nào, trái lại trong mắt hắn chỉ có vô tận sát lục, tuỳ ý đảo qua toàn bộ người trong khoang thuyền. Những kẻ khi bị ánh mắt hắn quét qua đều gục đầu xuống không dám nhìn thẳng, trong lòng âm thầm kêu khổ, không biết tổ phụ làm sao lại chọc giận tới tồn tại kinh khủng như vậy.
“Công tử…”
Một thanh âm bất chợt vang lên. Khương Thiên giật mình, đưa mắt nhìn về phía Linh Vũ, thấy trong mắt nàng ẩn dấu sự e sợ và bi ai. Nội tâm hơi run lên, thần trí bất giác trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.