Trở lại với chiến trường của Khương Thiên. Sau khi đối phương quyết định áp sát cận chiến thì hai người chớp mắt đã giao thủ hơn trăm chiêu. Tuy Khương Thiên vẫn luôn chiếm thế thượng phong nhưng chung quy không tìm được cơ hội ra đòn chốt hạ.
Lúc này tên Tổng đàn chủ cũng đã lấy lại bình tĩnh, cảm thấy có chút kì lạ, nghi hoặc hỏi:
“Ngươi không phải Hợp Thể Viên Mãn sao?”
Nghe đến đây Khương Thiên chợt hiểu lý do vừa nhìn thấy mình thì đối phương đã quyết định chạy trối chết như vậy. Hoá ra tên này từng đụng mặt phân thân bổn nguyên của sư phụ, trong lúc nhất thời lầm tưởng tu vi của hắn là Hợp Thể Viên Mãn.
Thấy hắn không trả lời, tên Tổng đàn chủ trong mắt lập loè quang mang, cũng không tiếp tục cận chiến nữa, lui về sau đánh ra một đạo pháp tắc, miệng khẽ niệm:
“Âm Dương Cực Lạc Đồ”
Bức tranh ở cạnh gã phát ra ánh sáng, bên trên hoạ đủ loại quốc sắc mỹ nhân tư thái không đồng nhất, có lả lướt ca hát, có ôm ấp tì bà, lại có làn khói mờ ảo lượn lờ, nhìn qua không khỏi khiến người ta nghĩ đến chốn bồng lai tiên cảnh.
Chỉ có điều lúc này các mỹ nhân trên tranh đều đang dùng ánh mắt tràn đầy mị hoặc chăm chú nhìn Khương Thiên, thu thuỷ khẽ động, tay ngọc e ấp, như muốn mời gọi hắn cùng đến hưởng lạc.
Mà bản thân bức tranh cũng toả ra hấp lực, ý đồ muốn hút người vào trong.
Khương Thiên khẽ nhíu mày, nếu chỉ là một món pháp bảo mị công thông thường thì hắn chắc chắn sẽ không e ngại. Nhưng bức tranh này tà dị mười phần, rõ ràng bên trong chính là một cái tiểu thế giới, mà mỹ nhân được hoạ trên tranh cũng giống như có linh hồn, càng giống như là người thật bị nhốt vào hơn.
Tâm niệm khẽ động, hắn để mặc cho bức tranh này hút mình vào trong, ý đồ muốn nhìn rõ thực hư.
Thấy cảnh này, tên Tổng đàn chủ mừng như điên, cười to dữ tợn:
“Tranh này giam giữ hồn phách của hơn một ngàn tuyệt thế mỹ nhân đã hoá thành lệ quỷ, oán niệm sâu sắc. Ngươi đã muốn vào thì ngoan ngoãn ở luôn trong đó bầu bạn với giai nhân đi”
…
Khương Thiên tiến vào thế giới trong tranh, phát hiện đây là một vùng không gian tối đen như mực, xung quanh lại có quỷ hồn gào thét, nào phải chốn thế ngoại đào nguyên như những gì được thể hiện bên ngoài.
Mà đám quỷ hồn khi thấy có người xuất hiện thì kêu lên những tiếng rít gào, thoạt nghe như âm thanh của một người phải trải qua đủ loại cực hình, đồng loạt lao về phía hắn.
Hai mắt hắn loé ra hàn quang, vốn định sử dụng pháp bảo được sư phụ ban cho lúc xuống núi, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại không muốn lộ ra át chủ bài quá sớm. Vung tay một cái, chém ra thức thứ bảy trong bộ Vô Thuỷ Kiếm Pháp:
“Nguyện tịnh hoá hết thảy quỷ hồn trong thiên hạ, đưa các ngươi vào luân hồi”
Kiếm này xuất ra không có bàng bạt kiếm ý, cũng không có pháp lực tích súc, chỉ như một luồng thần quang chiếu rọi bốn phương.
Tất cả quỷ hồn khi tiếp xúc với ánh sáng này giống như được thanh tẩy, hiện ra ảo ảnh của vô số thiếu nữ đang quỳ bái dập đầu về phía hắn, tiếp đó tan biến giữa hư không.
Mà thế giới trong tranh xuất hiện từng đợt khe nứt giống như mạng nhện lan ra, phút chốc đã vỡ tan tành.
Thân hình của Khương Thiên thoát ra khỏi bức tranh, đứng ở không trung cách đỉnh đầu của tên Tổng đàn chủ hơn trăm trượng, cúi xuống dùng ánh mắt lạnh lùng như một vị thần quét qua người y:
“Ta là kiếm tu, một người một kiếm, thẳng tiến không lùi, đánh đâu thắng đó”
Giờ phút này hắn đã tìm lại được khoả kiếm tâm vẫn luôn âm ỷ suốt mấy chục năm qua.
Thiên Sinh Lão Nhân đối đãi đệ tử chính là lấy thành đối đãi, lấy tâm dẫn đường, thời gian dài dạy dỗ dần dần thấm vào cách hành xử thường ngày.
Theo ý của lão, tu sĩ có thọ nguyên lâu đời, không cần giống như phàm nhân tranh đấu sớm tối.
Mà Khương Thiên vốn có tâm tư thuần tuý, không có gì ngoài tu luyện và tu luyện, từ ngày bắt đầu nhập tông có thể nói là một mực thuận đường xuôi gió, chưa bao giờ có bất luận cái gì ngăn trở.
Kiếm tâm của hắn, được đắp nặn cực kì vững chắc.
“Khốn kiếp, dám phá pháp bảo của bản tôn”
Tổng đàn chủ gầm lên giận dữ, trong mắt loé lên vẻ điên cuồng. Tay phải của y vung lên rồi vỗ mạnh về phía Khương Thiên, thiên địa lúc này cũng xuất hiện một cái hư ảnh bàn tay to gần trăm trượng, bất ngờ đánh tới.
“Những ngày qua ta một mực ngồi câu cá, tuy không thật sự ăn được cá, nhưng nhờ vậy đã tạo ra một thức thần thông.”
Khoảnh khắc khi lời nói bình tĩnh của Khương Thiên truyền ra thì thiên địa đột nhiên nổ vang, tiếp đó từng luồng sáng xuất hiện, giao thoa với nhau tạo thành một mảnh lưới cực lớn.
Mảnh lưới này bao trùm cả thiên địa, thu gọn hư ảnh của bàn tay khổng lồ kia.
Lúc này Khương Thiên giống như một người ngư dân đứng trên bờ đang vứt lưới xuống, còn tên tổng đàn chủ trở thành con cá bơi tung tăng dưới suối.
Số phận của con cá khi đã bị lọt lưới là do người ngư dân quyết định. Muốn phóng sinh hay bỏ vào nồi cũng chỉ trong một ý niệm.
Mảnh lưới dần dần chụp xuống, khi va chạm với hư ảnh bàn tay thì phét ra âm thanh keng két, phút chốc hư ảnh tan vỡ rồi tiêu tán trong không trung.
Tổng đàn chủ hét lên thê lương, phun ra liên tiếp mấy ngụm máu tươi. Thân hình y thuấn di muốn thoát ra khỏi phạm vi của mảnh lưới.
Nhưng lúc này hết thảy đã muộn, khi mảnh lưới đi tới mặt đất thì nhục thân của y bị ép cho máu thịt be bét, chỉ còn lại thần hồn được Khương Thiên thu vào tay áo.