Sau một thoáng yên tĩnh, có giọng nói vang ra từ bên trong đại thụ:
“Mời vị đạo hữu phía trước vào trong này cùng đàm đạo một phen”
Khương Thiên nghe vậy thì khẽ nhíu mày, trong lòng hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn tiến nhập vào trong thân cây. Mắt thấy bên trong bày biện nội thất còn giản dị hơn cả nhà của thôn dân bình thường, chỉ độc một cái bàn đá và bộ ấm trà. Một lão nhân ăn mặc lôi thôi, quần áo xộc xệch đang ngồi bên cạnh bàn, hướng về phía hắn vẫy tay:
“Mấy hôm nay có việc, không thể tự thân đi mời đạo hữu một phen. Bất đắc dĩ mới phải phân phó cho vài tên thuộc hạ chuyển lời, mong đạo hữu chớ trách”
Khương Thiên nghe vậy bèn mỉm cười, đang định nói câu khách sáo thì hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào thân ảnh lão nhân.
Qua chướng mục pháp nhãn, hắn phát hiện người này chân thân cũng không phải nhân loại.
Càng quái dị hơn là, hình dáng của y không giống bất kì loài động vật nào hắn từng thấy. Thoạt nhìn giống ngựa, lông trên người màu trắng, trên đầu có sừng, lại sở hữu móng vuốc của cọp.
Thấy cảnh này, trên mặt lão nhân thoáng qua vẻ ngạc nhiên, thở dài cảm thán:
“Đạo hữu đúng là bậc tu sĩ đại thần thông, chỉ vừa liếc qua đã nhìn thấu chân thân của ta”
Khương Thiên cũng ý thức được là mình hơi thất thố, sờ cằm cười ngượng ngùng, đoạn ngồi xuống phía đối diện, chắp tay: — QUẢNG CÁO —
“Mấy hôm rồi ăn nhờ ở đậu trên núi Vạn Lĩnh, cũng chưa kịp đi bái phỏng Thập Vạn Đại Sơn vương. Muốn tạ lỗi thì phải là tại hạ tạ lỗi mới đúng”
“Cái gì mà “Thập Vạn Đại Sơn vương” chứ? Bọn tiểu bối tự tung tự tác gọi như thế thôi, đạo hữu đừng chê cười.”
Lão nhân khẽ xua tay, nhìn ra bên ngoài, trong mắt tràn ngập lưu luyến:
“Nói cho đúng thì ta cũng chỉ là người qua đường, thuận tiện ghé lại đây một đoạn thời gian mà thôi.”
Khương Thiên cảm thấy có chút hứng thú, hỏi:
“Không biết đại vương xuất thân từ đâu, lại xưng hô thế nào?”
“Thiên địa sinh ra, cũng không có xuất thân gì cả. Còn về xưng hô, đạo hữu cứ gọi ta một tiếng “Tư Bạch” là được.”
“Vậy lại xin mạo muội hỏi Tư Bạch các hạ một câu, không biết từ đâu mà các hạ đoán được ta có tu vi không tầm thường? Nếu nhớ không nhầm thì từ lúc vào núi đến giờ ta cũng chưa từng để lộ ra tu vi của mình.”
— QUẢNG CÁO —
Thấy lão cũng không phải loại cùng hung cực ác gì, Khương Thiên tâm niệm khẽ động, bắt đầu hỏi ra lý do khiến mình tò mò.
“Tuy đạo hữu không cố ý biểu lộ tu vi, nhưng có một số thuật pháp mà chỉ bậc đại thần thông mới có thể sử dụng. Lần trước nghe Chung Tử kể rằng đạo hữu có thể mang theo người tích tắc xuất hiện ở vài chục dặm bên ngoài, ta liền đoán ra được.”
Lão nhân vuốt cằm, nói.
Do Chung Tử đạo hạnh thấp kém, lại tự tu luyện mà thành nên cũng không phân biệt được “Súc địa thành thốn” và “Thuấn di”. “Súc địa thành thốn” tức là câu thông với mặt đất, thu đất lại từ vài dặm thành một thốn, như vậy mỗi bước chân có thể đi được quãng đường vài dặm. Dưới tình huống thông thường, tu sĩ từ Kết Đan đã có thể tu luyện thuật pháp này.
Còn “Thuấn di” mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Bậc tu sĩ đại thần thông sau khi có năng lực phá nát không gian thì về mặt nào đó cũng đã sử dụng được lực lượng của không gian. Tâm niệm vừa động, bản thân liền hoà nhập vào khe nứt không gian, sau đó lại mở một cái khe nứt khác đi ra nơi cần đến.
Người ngoài nhìn vào rất khó nhận thấy sự khác biệt. Cơ bản mà nói thì “Thuấn di” có thể đi được khoảng cách xa hơn, có thể tự do xuất hiện ở trên trời dưới biển, có thể mang theo người cùng tiến vào khe nứt không gian.
Mà ý cuối cũng chính là lý do lão nhân Tư Bạch vừa nghe đã biết hắn tu vi không tầm thường.
“Ồ, hoá ra là vậy” Khương Thiên phút chốc đã hiểu nguyên nhân tại sao từ lúc chữa xong bệnh cho Linh Vũ, thái độ của Chung Tử lại đột nhiên cung kính hơn hẳn.
— QUẢNG CÁO —
Trong lòng hắn âm thầm mắng chửi tên sơn thần này mách lẻo. Hoá ra hôm qua y nghe mình gọi liền nhảy dựng lên là do có tật giật mình, chứ cũng không phải đặc tính chủng tộc gì.
Lúc này hắn bỗng thấy hoài nghi: không biết hôm đầu tiên Chung Tử rề rà không chịu ra trình diện là do đang ngủ hay lại có ẩn tình nào khác? Nghĩ kĩ lại động vật đã tu luyện thành yêu, mở ra linh trí thì làm sao còn chịu sự khống chế của bản năng.
Thấy hắn trầm mặc không nói gì, nghĩ là đối phương đang lo lắng bị hạ bẫy, Tư Bạch đưa tay rót một chén trà cho mình, rồi lại rót một chén khác đẩy về phía hắn, mở miệng nói:
“Xin đạo hữu yên tâm, hôm nay mời ngươi đến cũng không phải mang ý đồ xấu gì. Chỉ là có vài chuyện cần giúp đỡ thôi”