Qua ngày hôm sau hắn đột nhiên biến mất, nó vẫn luôn cố gắng liên lạc nhưng kết quả vẫn là bằng không. Ngày hôm qua sau khi nó khẻo hắn đã đưa nó về biệt thự “Green Rose” đến ngày hôm nay thì lại như vậy.
- Cái tên đáng ghét nhà anh, về đây đừng trách em vô tình, hứ _ nó đang ở phòng khách cùng ba đứa kia, cứ đứng lên ngồi xuống. Tay thì không ngừng giơ điện thoại lên trước mặt lầm bầm nói, ánh mắt lộ ra tia tức giận làm cho ba đưa kia không hiểu cái mô tê gì hết
---ta là dãy phân cách siêu cute, Seoul Hàn Quốc, ngự thự đại gia tộc Nguyễn Hoàng---
- Con chào chú _ hắn vừa bước vào phòng khách của ngự thự, liền lễ phép cuối đầu chào ông Nguyễn Hoàng - truyền nhân đời thứ 18 của đaij gia tộc Nguyễn Hoàng.
- Con ngồi đi _ ông vui vẽ mời hắn ngồi xuống đối diện mình, thật ra người đàn ông này chúng ta đã gặp ở
- Được rồi, nói ra chuyện con muốn hỏi đi _ ông thâm tình vui vẽ nói với hắn.
- Được, vậy con hỏi chú…Khiết Băng của ba năm trước, là ai? _ hắn không nhanh không chậm đặt ra câu hỏi với ông, vì bất ngờ với câu hỏi của hắn nụ cười trên môi ông cũng từ từ tắt hẳn, đôi mắt cũng trở nên u sầu, lắng động…
- phải, nó không phải Khiết Băng mà là Khiết…My, người con gái con gặp lần đầu tiên vào mười năm trước mới là thật _ ông đau buồn trả lời, ông cảm thất thật sự có lỗi với nó và hắn nhưng thực ra cũng vì thương cho đứa con gái lớn của mình mà ông đã giấu chuyện này suốt mười năm nay, không ngờ bây giờ cũng vỡ lẽ.
- Tại sao lại như vậy? _ hắn nhíu mày khó hiểu, vậy thật ra mọi chuyện là như thế nào, tại sao ông ấy lại làm như vậy cơ chứ.…
- Hai đứa nó là chị em…sinh đôi. Khiết My là chị còn Khiết Băng là em _ đôi mắt ông càng thêm nặng, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
- Sinh đôi? _ hắn ngạc nhiên thốt lên, cũng dễ hiểu thôi, suốt bao năm nay hắn không hề biết được chuyện này.
- Kể từ khi sinh ra, vận mệnh của hai đứa đã được định đoạt. Ngày càng lớn gương mặt của hai đứa càng đẹp, lại càng giống nhau. Tính cách cũng ngày càng hiện rõ hơn, Khiết Băng tuy tính khí thất thường nhưng được cái rất tốt bụng, còn Khiết My thì hoàn toàn ngược lại bản chất của nó vốn không phải là một người tốt nhưng luôn tỏ ra là một người rất ngoan hiền nhưng điều đó chỉ mình ta biết được, có thể cho là nó quá giỏi che đậy đi. Khiết My nó đã thấy được cảnh con cùng Khiết Băng vui vẽ như thế nào. Ta đã nhìn thấy trong mắt nó có một nỗi ghen ghét, căm hờn. Lần thứ hai con đến Khiết Băng không có nhà và Khiêta My nó đã thay thế vị trí đó. Ta đã biết và hỏi nó sao lại làm như thế, nhưng nó chỉ nói “con muốn có được sự công bằng“. Cũng vì câu nói đó mà ta đã trở thành kẻ nói dối tròn suốt mười năm qua. Ta đã giúp nó che giấu mọi thứ, kể cả việc tìm ra một người đẻ thay thế con ở bên cạnh Khiết Băng (vì lần đầu tiên hắn gặp nó bị nổi nốt đỏ trên mặt nên phải đeo mặt nạ bì vậy nó không biết mặt hắn mà chỉ nhìn thấy đôi mắt thôi) nhưng ta đã sai lầm khi tên đó đã phản bội nó _ ông từ từ nói ra, ánh mắt vô cùng buồn lộ ra tia hối hận.
Sau khi nghe ba nó kể xong mọi chuyện, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra tại sao cảm giác lúc ở bên cạnh của Khiết Băng giả hoàn toàn không hạnh phúc như hắn vẫn tưởng. Hắn ngay sau đó đã trở về Việt Nam và chạy thẳng đến biệt thự của nó
Hắn đã ôm chầm lấy nó nhưng lại không nói cho nó biết những chuyện lúc ở bên Hàn nhưng mà cô bé này đã…đẩy hắn ra và ban tặng cho hắn một cái…tát.
- Khiết Băng, em sao vậy? _ hắn bất ngờ lấy tay sờ mặt hỏi nó, cảm giác trên mặt rất đau.
- Tui nói cho anh biết nha…tui từ mặt anh _ nó nói xong một tràng thì bỏ lên phòng khoá cửa lại đọc truyện luôn bỏ lại hắn ở dưới này hoàn toàn chính là không hiểu gì…