Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 17



Sau khi trở về trường học, tôi lại quay về cuộc sống êm đềm không buồn không lo trước kia,Cola không còn thường xuyên tới lớp chúng tôi nữa. Có lẽ sợ kích thíchđến Lăng Phi, ở trường học cậu ấy cũng theo khuôn phép cũ, chưa từngtrêu chọc tôi quá trớn.

Thỉnh thoảng tan học, cậu ấy sẽ chờ ở chỗ cách nhà tôi hai con đường, đột nhiên nhảy ra từ chỗ nào đó dọa tôi sợ nhảy dựng lên.

Chúng tôi cùng đi ăn, ở quảng trường xem các ông các bà múa ương ca. Tuổimười sáu mười bảy, luôn cực kỳ khát khao đối với tình yêu. Không xuyênphá lớp màng kia, nhưng trong lòng chúng tôi ngầm hiểu lẫn nhau, tronglòng trong mắt đều chỉ nhìn thấy đối phương.

Sau khi tôi xuấtviện gặp lại Lăng Phi, cô ấy dường như trầm mặc hơn nhiều so với trướckia; những lúc ở cạnh tôi, cô ấy cũng không còn nhiều lời như trước. Tôi lý giải tất cả đều là di chứng sau thất tình, nữ sinh ưu tú như vậy, bị người yêu bỏ rơi hẳn sẽ buồn rất lâu nhỉ?

Có một ngày, Lăng Phi đột nhiên kỳ kỳ quái quái hỏi tôi, "Quả Cam, cậu có người trong lòng không?"

Lúc đó tôi sợ hết hồn, tim cũng không nhịn được nhảy thình thịch, nói lấy lệ, ". . . . . . Không có, không có."

Lăng Phi hình như không quá tin tưởng, chỉ mím chặt môi nhìn tôi chằm chằm,một lát sau cô ấy nói, "Vậy tớ giới thiệu cho cậu một người nhé? Anh tớsắp về nước, dáng dấp đặc biệt đẹp trai, không thua kém gì Lâm Cẩn Nam."

Tôi hơi bất ngờ, tại sao phải so sánh anh trai của cô ấy với Lâm Cẩn Nam.Trong lòng tôi không có ai tốt hơn Cola. Tôi đổi chủ đề, giả bộ hứng thú hỏi, "Cậu còn có anh trai sao, sao tớ lại không biết?"

Trên mặtLăng Phi rốt cuộc đã có chút ý cười, cô ấy hình như rất coi trọng ngườianh này, trong đôi mắt luôn ảm đạm có chút ánh sáng, "Lúc tớ còn nhỏ, ba mẹ tớ ly hôn, anh tớ đi theo ba."

Tôi không quá để ý tới nhữngđiều cô ấy nói, chỉ luôn len lén quan sát sắc mặt của cô ấy, cô ấy cứ so sánh anh trai của mình với Cola, tôi cho rằng cô ấy đã biết gì đó.Nhưng bây giờ nhìn lại hình như không giống. Ở trường học chúng tôi vẫngiữ một khoảng cách, hơn nữa nếu như Lăng Phi thực sự biết cái gì, cô ấy hẳn sẽ biểu hiện ra chút gì đó.

*

Chủ nhật Cola hẹn tôiđi công viên hải dương, tôi dậy sớm, mặc vào chiếc váy ngắn màu hồngnhạt mà tôi thích nhất. Nhìn vào gương thấy đôi chân thẳng tắp của mình, tôi có chút đắc ý, trong lòng đã sớm reo hò nhảy múa. Mỗi lần nghĩ đếncậu ấy, trong lòng tôi tràn đầy cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.

Tôi đã tới công viên hải dương này rất nhiều lần, nó được xây ở góc tây bắc của công viên Sâm Lâm. Tôi đã nhìn chán mấy con rùa biển lớn, Cá MậpTrắng ở bên trong đó rồi. Nhưng đi cùng Lâm Cẩn Nam, dường như ngay cảcon rùa biển to lớn kém cỏi, ngốc nhất, khó coi nhất cũng trở nên cực kỳ đáng yêu.

Tôi ghé sát vào kính thủy tinh, nhìn nó lười biếngchuyển động, trên mặt không nén được nở nụ cười. Tôi nghiêng đầu nhìnngười bên cạnh, ánh sáng màu xanh dương chiếu vào trên mặt cậu ấy khiếnđường nét trên khuôn mặt ấy càng nổi bật.

Tôi nhìn cậu ấy, tronglòng lần lượt suy nghĩ, trên thế giới này không thể có người nào đẹptrai hơn Lâm Cẩn Nam. Mà trong lòng chàng trai anh tuấn như vậy chỉ cómột mình tôi, đây cũng là chuyện tốt đẹp nhất thế giới của Dịch Mộ Tranh tôi.

Chúng tôi chen chúc trong đám người, khi đó vóc dáng củatôi còn chưa quá cao, chỉ hơn một mét rưỡi, mà Lâm Cẩn Nam cũng sắp caođến 180 cm rồi. Tôi bị du khách chen lấn tới mức dán sát vào tường thủytinh, không nhịn được chu miệng có chút bực bội.

Hình như Lâm Cẩn Nam để ý thấy tôi không thoải mái, hai cánh tay đặt ở hai bên hông củatôi chống lên mặt tường thủy tinh, tạo cho tôi một không gian nho nhỏ.Cậu ấy cao lớn khỏe mạnh đứng phía sau lưng tôi, cằm đặt lên bả vai tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ của tôi, ngứa ngáy tê tê.

"Em gái hung dữ, mau lớn đi, nếu không lớn thêm thì sẽ phải sống ở trong lòng tớ cả đời."

Lỗ tai của tôi ửng hồng, ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, đôi mắt của cậu ấy đen sẫm sáng ngời giống như đá quý. Tôi không khỏi bị cậu ấy mê hoặc, ngơngác nhìn, hồi lâu mới nhớ tới phản bác, "Tớ còn nhỏ, còn đang lớn đấy.Không giống cậu, đã ngừng phát triển rồi, mấy năm tiếp theo chắc sẽ colại đấy."

Lâm Cẩn Nam nhíu mày, trên dưới nhìn tôi, "Cho dù tớ co lại cũng sẽ cao hơn cậu, chú lùn."

". . . . . ." Tôi tức giận hừ một tiếng không nói lời nào. Chê tôi lùn, chê tôi lùn thì cậu tìm Diêu Minh là được rồi!

Lâm Cẩn Nam chợt hôn lên tóc tôi, nhỏ giọng nói, "Có điều tớ chỉ thích cậulùn, như vậy tớ có thể luôn giấu cậu trong khuỷu tay của mình, ai cũngkhông thấy được, không giành được cậu."

Được rồi, tôi thừa nhậnngười này nói ra mấy lời rất buồn nôn, nhưng tôi vẫn là không có cốt khí bị mấy lời buồn nôn ấy làm cho ngọt ngào. Tôi nhịn không được mím môicười, không ngờ tên ngốc này nói mấy lời tâm tình mà mặt mày cứ tỉnh bơnhư vậy.

Vì là Chủ nhật nên đặc biệt có nhiều du khách, Lâm CẩnNam đi xếp hàng mua đồ uống, đi vài bước lại không yên tâm quay đầu lạidặn dò tôi, "Này, không được chạy lung tung đó, nơi này rất nhiều ngườixấu."

Tôi nhịn không được trợn trắng mắt, làm ơn, tôi cũng sắpmười bảy tuổi rồi. Hơn nữa, ban ngày ban mặt sao có thể có người xấuchứ? Tôi khẽ gật đầu, không kiên nhẫn thúc giục cậu ấy, "Biết rồi, quỷdài dòng. Mau đi đi!"

Lâm Cẩn Nam cau mày, liếc mắt nhìn tôi chế nhạo, "Loại người tham ăn như cậu, dùng một que kẹo là có thể lừa cậu đi theo rồi."

Tôi dùng ánh mắt hung ác để biểu đạt sự bất mãn của mình, cậu ấy liền cười đi xếp hàng.

Tôi đứng tại chỗ, nhàm chán nhìn chằm chằm cậu ấy trong hàng người. Cậu ấyđứng xếp hàng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi, tôi liền làm mặt xấuvới cậu ấy, ra sức nhíu mày le lưỡi.

Lâm Cẩn Nam ngẩn người, chợt ngoắc ngoắc tay về phía tôi. Tôi nghi ngờ đến gần, cậu ấy lập tức mạnhmẽ ôm tôi vào trong khuỷu tay, khẽ nói bên tai tôi, "Vẫn là như vậy thìyên tâm hơn."

Tôi thừa nhận tôi thích cảm giác cậu ấy dính lấy mình như vậy, mặc dù rất buồn nôn, nhưng rất thích như vậy.

Có lẽ sự kết hợp một cao một thấp như hai chúng tôi quá chướng mắt, tôicảm thấy có một ánh mắt nóng hừng hực nhìn chằm chằm vào chúng tôi.Nhưng phóng tầm mắt nhìn, chỉ còn đám người đông đúc.

*

Thời tiết tháng năm ở thành phố N luôn rất hay thay đổi, buổi sáng ra ngoàicòn nắng vàng rực rỡ, lúc này lại đột nhiên mưa lớn. Chúng tối đang đitrên đường liền bị dính nước vô cùng nhếch nhác, vội vội vàng vàng chạyvào trong rừng cây nhỏ ven đường. Rừng cây nhỏ bởi vì cành lá rậm rạp đã chặn được nước mưa xâm nhập, thỉnh thoảng sẽ có hạt mưa hắt vào.

Tôi ngẩng đầu nhìn phía trên, mặt trời không bị tầng mây che khuất hoàntoàn, có mấy tia nắng vàng chiếu lên mặt tôi. Tôi nheo mắt lại, sững sờnhìn vài tia nắng mặt trời trong không khí.

Chung quanh rất yên tĩnh, hình như chỉ có tôi và Lâm Cẩn Nam.

Đang lúc tôi thất thần, thì trên trán lại có cảm giác vừa ấm áp vừa ẩm ướt.Tôi phục hồi tinh thần, thấy Lâm Cẩn Nam cười nhìn mình, cậu ấy hôn lêntrán tôi, hai tay nắm bả vai của tôi, cứ như vậy cong khóe mắt nhìn tôi.

Hô hấp của tôi có chút nặng nề, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảmthấy chỗ vừa bị cậu ấy hôn qua đều đã nóng rực đến không còn tri giác.

Không biết sao tôi lại nhớ tới Lăng Phi, tôi rất ghét chính mình khó chịu thế này, luôn vào lúc mấu chốt nghĩ đến chuyện có được hay không. Nhưngchính là đã nghĩ tới thì lập tức mất hứng. Tôi xoay người đưa lưng vềphía cậu ấy, lúng túng cúi đầu kéo váy, "Ách, nơi này rất vắng vẻ, sẽkhông có cái gì kỳ quái xuất hiện chứ?"

Lâm Cẩn Nam không lêntiếng, cũng không có chút động tĩnh nào. Tôi không dám quay đầu lại nhìn cậu ấy, cắn chặt môi dưới lau nước trên cánh tay mình.

Cậu ấy chợt ôm lấy tôi, cánh tay vòng ôm thật chặt quanh cánh tay của tôi, "Quả Cam. . . . . ."

Lồng ngực tôi phập phòng kịch liệt, ngơ ngác nhìn mười ngón tay giao nhautrước ngực mình. Lâm Cẩn Nam nhẹ nhàng cọ vào cổ tôi, vành tai lành lạnh dán vào tôi, các ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua làn váy của tôi.Tôi căng thẳng tóm tay cậu ấy lại, lắp bắp nói, "Cola ——"

"Ngoan, đừng nghĩ tới cái gì hết, chỉ cần nghĩ tới tớ là được rồi."

Tôi nghe lời cậu ấy, ngón tay buông lỏng ra, mặc cho tay của cậu ấy xuyênqua váy mình, cuối cùng lưu luyến trên bụng tôi. Tôi rất khẩn trương,lại có chút lo sợ, không biết cậu ấy muốn làm gì, nhưng lại rất thíchcái cảm giác bàn tay to lớn ấm áp của cậu ấy vuốt ve da thịt mình....

Hô hấp của cậu ấy bắt đầu nặng nề, lồng ngực cũng nóng đến dọa người, cách lớp vải mà tôi cũng có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu ấy đang tănglên.

Tay của cậu ấy chạy một đường, cuối cùng bao lấy nơi mềm mại nho nhỏ của tôi. Tôi luống cuống nắm chặt cánh tay bền chắc của cậu ấy, trong đầu một mảnh trống rỗng. Tay của cậu ấy từ từ tăng thêm chút lực, ngón trỏ cùng ngón giữa kịch liệt vuốt ve nơi nhạy cảm lại ngây ngôkia.

Một dòng điện kỳ quái bắt đầu lan tràn khắp cơ thể tôi, còncó thứ gì đó nong nóng bắt đầu chảy ra ngoài. Tôi cảm thấy bên dưới cósự thay đổi, rất sợ hãi, lo lắng gọi cậu ấy lại, "Cola, tớ giống như,giống như cái kia tới. . . . . ." Nhất định là dì cả đến thăm tôi, nếukhông tại sao lại có chất lỏng nóng hổi từ trong thân thể chảy xuống.

Giọng nói của cậu ấy khàn khàn trầm thấp, kèm theo tiếng hít thở nặng nề, lại không giải thích được cười nhẹ, "Thật là đồ ngốc ——"

Đây vẫn làlần đầu tiên tôi thân mật dán sát cậu ấy như vậy, bị cậu ấy vuốt ve thân mật như vậy. Tôi không có dư thừa hơi sức suy nghĩ, chỉ có thể vô lựcdựa vào cậu ấy, đầu óc hỗn loạn nghe không rõ lời nói của cậu ấy.

Lâm Cẩn Nam ôm tôi càng lúc càng chặt, giống như muốn khảm tôi vào trong thân thể của cậu ấy vậy.

Thân thể của tôi giờ phút này rất kỳ quái, giống như cá mắc cạn, muốn cậu ấy cho nhiều hơn. Nhưng tôi không biết mình muốn gì, chỉ cảm thấy bị cậuấy đụng chạm như vậy tuyệt không chán ghét, thậm chí cũng quên mất đâylà vùng ngoại ô, giờ phút này bộ dạng quần áo không chỉnh tề của chínhmình nhếch nhác cỡ nào.

Cuối cùng ngay khi tôi cho rằng cậu ấy sẽ tiến thêm một bước thì cậu ấy lại buông tôi ra, chỉ tựa vào trên vaitôi nhẹ nhàng thở hổn hển, giống như đang đè nén gì đó.

Tôi có chút kỳ quái, kinh ngạc nghiêng mặt sang bên nhìn cậu ấy, "Cola?"

Cậu ấy chạm vào mặt tôi, cánh tay vòng trên eo tôi, "Đừng nói chuyện, còn nói nữa tớ sẽ không khống chế được chính mình."

Tôi mặc dù không hiểu cậu ấy đang khống chế cái gì, mơ hồ cũng cảm thấy cógì đó không đúng. Ví dụ như, hình như có cái gì đó cứng rắn chống đỡphía dưới, cái này, là cậu ấy có phản ứng với tôi sao? Trong lòng tôikhông biết vì sao lại có chút đắc ý, tôi thật đúng là đủ tà ác. . . . . .

*

Lúc mưa nhỏ dần, chúng tôi rời đi, phía chân trời mặt trời bỗng nhiên lạixuất hiện, rực rỡ chói mắt, thật giống như tâm tình của tôi giờ phútnày. Tôi cúi đầu vẫn nhìn xuống con đường trải đá dưới chân, trong đầukhông ngừng nhớ lại chuyện vừa rồi cùng cậu ấy, nghĩ như vậy, thì càngkhông dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Lâm Cẩn Nam yên lặng đi bên cạnh tôi, không biết đang nghĩ gì, có lẽ cũng đang ngượng ngùng, vẫn chưa mở miệng nói chuyện. Chúng tôi cứ như vậy trầm mặc đi bộ một đoạn, cậu ấylại đưa tay ôm cổ tôi, kéo tôi vào trong ngực, còn cười xấu xa xoa tóctôi, "Dịch Mộ Tranh, cậu đang ngượng ngùng sao?"

Mặt tôi nóng lên, nhăn lỗ mũi giả bộ bình tĩnh, "Ai ngượng ngùng chứ, phải là người giở trò lưu manh như cậu xấu hổ mới đúng."

Cậu ấy lại lộ ra nụ cười đáng chết đó, rạng rỡ khiến tôi choáng váng, "Thôi đi, dù sao về sau cậu cũng sẽ là vợ tớ, tớ làm sao phải xấu hổ chứ."

". . . . . . Lưu manh." Tôi cũng không biết nên nói lại cậu ấy thế nào,ngoài miệng mặc dù mắng cậu ấy, nhưng trong lòng tôi không nhịn đượcđang suy tư lời nói ấy.

Chúng tôi. . . . . . thật sẽ kết hôn sao? Nụ cười của Lâm Cẩn Nam còn đọng lại khóe môi, tôi nhìn dáng vẻ vui vẻấy, trong lòng cũng tự nhủ, Dịch Mộ Tranh, dũng cảm một chút, mày thíchchàng trai này, thích, sẽ muốn cả đời.

*

Thứ hai, tôi ngồi ở trước bàn ăn sáng, vừa lắc chân uống sữa tươi, vừa nghe Dịch TiểuLiêu thao thao bất tuyệt cằn nhằn nói liên miên. Điện thoại di động kêulên, Dịch Tiểu Liêu quăng tới ánh mắt bát quái.

Tôi bình tĩnh lau miệng, cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại di động, là Lâm Cẩn Nam.Tôi nhịn không được cười trộm trong lòng, thật sự khoa trương như vậysao? Một ngày không thấy liền nhớ thành ra như vậy à?

Tôi chậmnhư rùa đi qua một bên nghe điện thoại, vừa mới nói câu "alo" liền ngheđược âm thanh lo lắng của Lâm Cẩn Nam, "Quả Cam, hôm nay xin nghỉ đi!Đừng đến trường, cũng đừng hỏi tại sao, tối nay tớ sẽ nói cho cậu biết."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv