Nghe đại hán nói vậy Hùng Bắc mới hỏi:
“Vậy năm nay đệ có chú ý đến ai không?”
Đại hán nghe vậy thì nhìn xuống dưới sân nơi đình viện của một cô bé đang ngồi nghịch gấu bông nói:
“Năm nay, năm nay thì hẳn là cái Lâm Thủy rồi đệ vẫn mong tư chất của nó tốt chút dù sao thì nó cũng là muội muội của Lâm Sơn.”
Nhị trưởng lão Viêm Thành Trung được người đời mệnh danh là chiến thần của Ngự Lang tông một đời không vợ không con nhưng lại thu nhận Lâm Sơn làm nghĩa tử yêu thương chăm sóc dạy dỗ như con đẻ, Lâm Sơn cũng không phụ lòng của nghĩa phụ mà trở thành một trong hai đại thiên tài xuất sắc nhất của Ngự Lang tông suốt một trăm năm qua còn sống.
“Yêu ai thì yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng đệ cứ như vậy thì lại trở thành một sư phụ thứ hai mà thôi.” Hùng Bắc cười nói.
“Ha ha nhị ca huynh thì khác gì đệ.” Đại hán nghe nam tử ấy nói cũng cười.
“Chí ít đệ còn có Lâm Sơn làm nghĩa tử còn nhị ca huynh đến nay thì có ai nhìn đại ca xem huynh đến nay cũng yên bề gia thất con cháu đầy nhà rồi còn huynh từ khi nhậm chức tông chủ đến nay hơn một trăm năm thì vẫn là vườn không nhà trống giường lạnh chỉ có mình nằm.”
Nói đến đây giọng hắn thay đổi trêu đùa nói:
“Ta thấy Hoa Lan muội muội của đường chủ dược đường đến nay vẫn còn vườn không nhà trống mà hai người cũng là thanh mai trúc mã sao huynh không.”
Nói đến đây hắn dừng lại chỉ cười nhìn nam tử, Hùng Bắc nghe vậy cũng chỉ cười mà không nói gì, Thành Trung nói tiếp:
“Vậy còn huynh, năm nay có đệ tử nào khiến huynh vừa ý không?”
Đang uống dở ngụm trà Hùng Bắc nghe vậy đặt xuống:
“Năm nay cũng là cái Hạ Nguyệt dù sao Hạ Thiên huynh cũng có lời đối với huynh hơn nữa Hạ Nguyệt cũng giống như cháu gái của huynh vậy.”
Nghe Hùng Bắc nói đến một cái tên đại hán nghe vậy tỏ vẻ hơi tức giận:
“Lại cái tên đó rõ ràng là ba chúng ta đã là một huynh đệ rồi mà huynh còn đi kết bái với người khác.”
Thành Trung tức giận nói nhưng Hùng Bắc cũng chỉ cười từ tốn đáp:
“Ba chúng ta sống với nhau từ thời ấu thơ đến khi trưởng thành đối với ta hai người đã giống như là máu mủ ruột thịt mà ta chưa từng có rồi, còn Hạ Thiên huynh thì giống như tri kỷ vậy, tri kỷ khó tìm nhưng khi tìm được thì nhất định phải kết giao.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Nam tử nói xong câu đó không khí dần rơi vào im lặng lão già vẫn từ tốn uống trà từ đầu buổi mà chẳng nói gì, phá vỡ sự im lặng Thành Trung nói:
“Trà này tuy là ngon nhưng uống hoài thì cũng chán.”
Nói rồi từ trong nhẫn không gian lấy ra một chum rượu to đặt lên bàn.
“Rượu đệ mới ủ các huynh thử xem.”
Nắp chum chưa được mở ra nhưng hương thơm thì đã bay đi khắp phòng, đôi mắt của hai người Mạc Hàn cùng Hùng Bắc mở to ra vì kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ngửi mùi hương người khác có thể không biết nhưng hai người họ đều biết.
Bình rượu được mở ra hương thơm ngào ngạt bay đi khắp phòng cho dù là đệ tử bên ngoài canh gác cũng có thể ngửi được thoang thoáng mùi thơm. Cầm chén rượu trên tay rồi quay sang nhìn đại hán Hùng Bắc nói:
“Tam đệ, đệ có biết mấy năm trước xảy ra một vụ đột nhập không?”
“Một tên trộm thần không biết quỷ không hay từ đâu xuất hiện trong một đêm lấy đi năm mươi quả viêm mộc, hơn nữa những trận pháp mà chúng ta bày ở đấy đối với hắn thuộc như trong lòng bàn tay vậy, đệ nói có lạ không?”
Nói rồi hắn dừng lại mỉm cười nhìn đại hán, thấy Thành Trung không nói gì hắn nói tiếp:
“Thôi được, ngày mai sư phụ lão nhân gia người cũng xuất quan chi bằng là ta cùng với đệ đi bái kiến sư phụ tiện thì đem bình rượu này đi hiếu kính người, tiện thể bàn lại việc Mộc Viêm quả năm xưa đệ nhỉ.”
Hắn nói xong Thành Trung vẫn chỉ cười mà không nói gì lúc này hắn mới cười lớn nói:
“Ha Ha, nếu rượu này là rượu ngon thì lần sau mang cho sư phụ bình mới cũng được còn bình này ba huynh đệ chúng ta uống hết nào.”
Ba người cùng uống hết bát rượu đầy, rượu mạnh vô cùng cho đến Kim Đan cảnh uống một bát thôi mà cũng ngà ngà say.
“Rượu ngon.”
Cho dù là lạnh lùng nhất đại trưởng lão khi uống xong cũng còn phải khen. Hùng Bắc sau khi uống xong bát rượu nghe Mạc Hàn nói vậy thì khen nói:
“Đại ca nói chí phải ban đầu khi uống vào thì cay cay nhè nhẹ nhưng sau đó là một cảm giác ngọt lịm dễ chịu vô cùng.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Thấy cả hai người nói vậy Thành Trung mới nói:
“Đại ca rượu ta làm ngon thế này chi bằng đem đi bán cũng kiếm được kha khá cho tông môn.”
Một bát đã ngà ngà say Hùng Bắc hỏi lại: “Vậy một bình như này đệ làm mất bao nhiêu Viêm Mộc quả.”
Thành Trung nghe vậy thì đáp: “Một bình như này ta lấy hết năm mươi quả kia làm.”
Vuốt cằm suy nghĩ một lúc Hùng Bắc mới đáp lại:
“Cái giá như vậy quá đắt chỉ sợ tông ta làm ra nhưng không gánh được.”
“Ý đại ca nói là gì?”. Thành Trung vẫn còn mơ mơ màng màng hỏi lại, không biết có phải là do rượu không mà mặt ai ở đây cũng đỏ như gấc.
“Vậy để ta phân tích cho đệ hiểu.”
Hùng Bắc đáp vẫn còn lưu luyến nhìn xuống bát rượu đã hết đặt bát xuống hắn nói:
“Cứ mười năm một lần Viêm Mộc thụ sẽ cho ra quả mỗi lần trung bình là mười quả, số lượng những cây Viêm Mộc thụ chúng ta đang có bây giờ có hơn một trăm cây nhưng cứ tính làm trăm cây đi vậy thì mười năm sẽ có hơn một nghìn quả.”
Nhìn Thành Trung rất chăm chú nghe hắn nói tiếp:
“Trong đó hai trăm dùng để cống hiến cho thượng tông nhưng thật ra là ba trăm quả, vậy còn bảy trăm, hai trăm bán cho các công hội luyên đan, một trăm bán cho các thương nhân vậy chúng ta còn bốn trăm quả, ba trăm dùng để sản xuất ra trà chưa kể đến các phí khác nữa vậy còn một trăm quả, số còn lại đa phần chúng ta để cất kho phòng có việc gì xảy ra.”
Dừng lại một chút hắn nói tiếp
“Nếu một bình này của đệ tốn năm mươi quả cộng thêm thời gian để ủ nữa đệ nghĩ nó sẽ là bao nhiêu.”
“Ít nhất là một tháng tu luyện của Nguyên Anh cảnh.” Thành Trung đáp.
“Đúng rồi nhưng đấy cũng là lý do chúng ta không gánh được, tuy sư phụ lão nhân gia ông ấy là Nguyên Anh cảnh nhưng đang trong giai đoạn nút thắt đột phá nếu sư phụ xảy ra chuyện gì thì vô số con hổ đói xung quanh sẽ lao vào cắn giết, người chết vì tiền, chim chết vì mồi thử hỏi một tháng tu luyện của Nguyên Anh cảnh ai không động tâm.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Đúng nhị ca huynh nói cũng phải.” Nhìn xuống dưới sân rộng hắn nói:
“Nhị ca huynh nói nhìn tiểu tử kia có quen không.”
Nhìn theo hướng tay đại hán một tiểu tử đang ngồi thiền dưới gốc cây, Thành Trung hắn nói tiếp:
“Tiểu tử kia nhìn rất quen.”
Khuôn mặt vẫn điềm nhiên như chẳng có việc gì, Hùng Bắc hắn nói:
“Cha mẹ hắn đã hi sinh trong nhiệm vụ gần đây, hai mươi người trúc cơ trung kỳ, hậu kỳ cùng một vụ kim đan cảnh trưởng lão đã hi sinh trong việc tranh đoạt hư thạch cùng Hạc Thần Cốc.”
“Hửm! Hạc Thần Cốc vậy huynh đã làm gì rồi.”
Thành Trung hắn nghe vậy nhướn mày hỏi, nghe Thành Trung hỏi hắn đáp:
“Ta đã viết một bức thư tay để tam trưởng lão đích thân đưa tận tay Hạc Thần cốc cốc chủ rồi tam đệ không cần phải lo lắng nhiều.”
“Tam trưởng lão sao hình như là đệ tử của đại sư huynh, cả vị trưởng lão đã khuất kia cũng vậy hay sao đúng không đại ca.” Quay sang Mạc Hàn Thành Trung nói.
Chén rượu trong tay lão già ấy cũng đã hết rồi nhìn đại hán lão già ấy lạnh lùng nói dường như cho dù rượu vào cũng chẳng thể tháo khuôn mặt lạnh lùng ấy xuống được.
“Tam đệ không cần phải lo lắng cho dù tiểu tử ấy không chết được đâu cho dù có chết thì cũng sẽ cắn được Hạc Thần Cốc một phát thật đau.”