“Nước sông không phạm nước giếng thì nước sông không phạm nước giếng mình có chịu thiệt thòi gì đâu, sống ở đời phàm là những người quyền cao chức trọng thì ắt sẽ được mọi người biết đến, lúc đó mọi bước đi, hành động cử chỉ lời nói đều sẽ bị mọi người soi mói rình rập mà đã bị mọi người soi mói rình rập thì đối với từng bước đi hành động cử chỉ lời nói của mình thì chắc chắn có người thích người ghét.”
“Người thích mình thì khen còn người ghét thì chê thế nên người đời thường chọn cách là quý người khen mình còn ghét người chê mình, nhưng như gia gia đã từng nói đừng bao giờ để cảm xúc lấn át lý trí của mình trong mọi quyết định trong đời, thích người khen, ghét người chê là còn chấp vào cái khen chê, chấp vào cái cảm xúc mà nếu đệ để cảm xúc lấn át lý trí thì ắt sẽ phạm sai lầm, thế nên đối với cái khen chê thì đệ mặc kệ họ, khen mình cũng được mà họ chê mình cũng được mình chẳng ảnh hưởng gì cả, nếu họ chê đúng thì tiếp thu sân hận làm gì khi người ta chê mình cho nó mệt đầu, còn đối với lời khen thì tham lam nó làm gì mấy cái thứ tiếng tốt danh hão ấy.”
Minh Tuệ nghe vậy thì gật đầu:
“Tỷ nói đệ đã hiểu rồi.”
Nữ tử đó nghe vậy thì cười rồi nói:
“Hiểu được là tốt nhưng cũng không để đệ chịu thiệt được vấn đề này nếu nói cho gia gia thì gia gia sẽ không xử lý nhưng nếu gặp nam tử kia ở ngoài tỷ sẽ xử lý giúp đệ.”
Minh Tuệ nghe vậy cười rồi nói.
“Ừm, tỷ là tốt nhất.”
Nữ tử kia thấy vậy thì cười tuy nàng đoán chắc chắn là những người sợ phiền phức như Minh Triết sau khi đe dọa xong thì chẳng mấy ai ngu mà ở lại để rước lấy phiền phức đâu mà họ chốn đi hết rồi nhưng đấy cũng coi như là một lời an ủi của nàng đối với tiểu tử Minh Tuệ.
Và đúng như những gì nàng dự đoán thì Minh Triết đã về gần tới nhà rồi, cửa nhà mở ra bước vào nhà hắn thấy Cẩn Y đang đứng ở trước cửa, nhìn dáng vẻ của nàng hắn đoán nàng đang chuẩn bị ăn cơm trưa, nhìn thấy Minh Triết nàng nói:
“Công tử về rồi à.”
— QUẢNG CÁO —
Hắn nghe vậy thì gật đầu tuy không nhìn ra được tu vi của Cẩn Y nàng là bao nhiêu vì có công pháp che dấu nhưng qua những sự cố gắng, sự chăm chỉ của nàng hắn đoán tu vi của nàng đã khá là cao rồi.
*Lời của tác giả: Để giải thích cho việc vì sao Cẩn Y tu luyện công pháp đấy không cần ăn uống, ngủ nghỉ mà nàng vẫn còn ăn cơm thì tác giả có thể nói ngắn gọn thế này khi nàng nhập vào cái trạng thái đấy được tác gọi là giả thiền thì nàng không cần ăn uống ngủ nghỉ hay những gì tương tự cả mà vẫn sống khỏe không chết nhưng khi nàng xả ra tức là trạng thái phàm thì nàng vẫn bị đói giống như người bình thường bởi vì nàng vẫn còn mang xác thân người.
*Lời của tác giả: Do Van Cổ Truyện chỉ là một cuốn tiểu thuyết không phải sách tu hành hay sách dạy tu luyện nên tác giả sẽ thêm bớt rất nhiều chi tiết huyễn tưởng, cái thật và cái giả đan xen lẫn nhau trừ những người tu chứng ra thì không ai biết đâu mà lần thế nên tác giả cảnh cáo không đọc Vạn Cổ Truyện rồi bắt trước tu hành theo như những nhân vật giả tưởng để rồi đến lúc tu hành sai pháp tầu hỏa nhập ma tức là bị thần kinh đấy hay nguy hiểm hơn là chết thì lại là làm khổ mình, khổ người. Nếu có ai đó không nghe lời tác giả, không đọc cảnh cáo của tác giả, hoặc là đọc rồi nhưng mặc kệ, khư khư cố chấp, chấp mê bất ngộ thì đến lúc hậu quả đến tác giả sẽ không chịu trách nhiệm dưới mọi hình thức vì tác giả đã cảnh cáo rồi. Nên coi Vạn Cổ Truyện như một cuốn tiểu thuyết đọc để giải trí đọc cho vui, người nào thích thì đọc, không thích thì không đọc chứ không nên coi đây là cuốn sách dạy tu hành rồi bắt chước theo đến lúc đó khi hậu quả tới thì lại làm khổ mình, khổ người nếu muốn học tu hành thì nên tìm các vị tu chứng mà học chứ đừng học ở đây vì đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi, lời thì tác giả đã nói ai còn khư khư cố chấp, chấp mê bất ngộ để rồi đến lúc nhận lại hậu quả thì tác giả sẽ không chịu trách nhiệm dưới mọi hình thức vì tác giả đã cảnh cáo rồi.
“Bây giờ cũng đã là giờ trưa công tử có muốn ăn cơm cùng thiếp?”
Cẩn Y sau khi nhìn thấy hắn gật đầu thì hỏi, Minh Triết nghe vậy thì từ chối đang định đi vào phòng ngủ để bắt đầu tu luyện thì Cẩn Y nói:
“Công tử không biết chiều nay người có rảnh có thể dạy võ cho Cẩn Y được không?”
Minh Triết đang đi nghe Cẩn Y nói vậy thì hỏi lại:
“Vì sao ngươi muốn học võ?”
Cẩn Y nghe Minh Triết nói vậy thì đáp lại:
“Vì thiếp thấy tu vi của thiếp đã khá là cao rồi nhưng lại không có một thủ đoạn nào để phòng thân lần trước nhìn thấy công tử luyện võ nên hôm nay Cẩn Y cũng muốn luyện.”
Minh Triết nghe vậy thì trầm tư suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu nói:
— QUẢNG CÁO —
Event
“Vậy được lời ngươi nói cũng có lý ta sẽ dạy võ cho ngươi nhưng không phải hôm nay vì hôm nay ta cần phải tu luyện để sáng mai đi.”
Cẩn Y nghe vậy thì mỉm cười gật đầu rồi nói:
“Đa tạ công tử, nhưng cơm trưa nay công tử có muốn ăn không?”
Minh Triết nghe vậy thì lắc đầu điềm nhiên nói:
“Ngươi cứ ăn trước đi sau khi ta tu luyện xong thì sẽ ra ăn.”
Nói xong câu đấy hắn liền quay trở về phòng ngủ của mình.
Mở hộp dược thảo lấy cây ẩn tu vi thảo ra sau đó kiểm tra xem dược thảo có vấn đề gì không sau khi thấy dược thảo hoàn toàn bình thường không có vấn đề gì thì hắn liền cho ngay vào mồm rồi lập tức nuốt xuống.
Do công pháp này khá là đặc biệt yêu cầu phải lấy cơ thể ra làm lò luyện đan rồi tự hấp thụ đan dược thế nên Minh Triết hắn mới đi kiếm dược thảo chứ không hắn đã mua luôn đan để ăn rồi.
Lấy cơ thể làm lò luyện là một phương pháp khá hiếm đã có từ lâu nhưng ít người sử dụng vì cơ bản rất ít đan phương dùng loại phương pháp này mà họ thường dùng lò để luyện.
Bởi lò luyện đan rất dễ dùng, nó phổ thông hơn, đa phần những đan phương xuất hiên trên thế gian này đều là dùng lò để luyện hết hơn nữa dùng lò để luyện đan còn có tỷ lệ đưa ra thành phẩm có phẩm chất cao hơn thế nên hầu hết mọi người đều dùng lò để luyện đan trong đó bao gồm cả Minh Triết, nếu không phải công pháp này yêu cầu đặc thù đan phải dùng thân thể để luyện thì hắn cũng dùng lò hoặc là đi mua luôn đan dược cho nó nhanh, đỡ phí sức mà lại còn tiện.
Dược thảo vừa đi vào trong bụng khí tức từ trong người của Minh Triết phóng ra nhưng ngay lập tức nó lại thu vào nó cứ chập chờn lúc ẩn lúc hiện, cái bụng của hắn thì nóng lên như một cái lò lửa vậy đi kèm với nó là cơn đau đớn không gì có thể tả nổi nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đừng vì nếu bây giờ mà bỏ thì đan sẽ bị hủy mất, dược thảo mà hắn vất vả tìm kiếm cũng theo đó mà đi luôn.
Và đấy cũng là lý do mà rất ít người dùng cơ thể để luyện đan và trên thế gian này có rất ít đan phương như vậy bởi vì mấy ai chịu được cơn đau khi dùng cơ thể làm lò luyện, kể cả có chịu được thì mấy ai kiên trì được tới phút cuối cùng khi đan luyện xong.