Bước vào trong phòng chứa đồ nằm sau quầy nơi đây nhìn giống như là một cái nhà kho vậy rộng vô cùng vừa bước vào Tuấn Kiệt đã nghe thấy tiếng của nam tử bên ngoài vọng lại nói:
“Kiệt huynh đi vào nhớ tìm tủ bên trái chỗ dược thảo nhất phẩm ấy ngăn kéo thứ ba mở ra là thấy.”
“Ngăn kéo thứ ba, ngăn kéo thứ ba.” Tuấn Kiệt vừa đi vừa lẩm bẩm sau khi nhìn thấy ngăn kéo thứ ba ở tủ bên trái hắn liền mở ra, sau khi mở ra bên trong ngăn kéo có vô vàn chiếc nhẫn thấy thế hắn liền hỏi:
“Mạch huynh nơi này nhiều nhẫn quá không biết là cái nào.”
Nam tử bên ngoài đang ngồi phân loại dược thảo nghe vậy thì liền đáp lại:
“Kiệt huynh, huynh cứ tìm cái nhẫn có ghi số tám ở đấy rồi mở ra là thấy.”
Nghe theo lời nói đó Tuấn Kiệt mở chiếc nhẫn không gian ấy ra lấy một cây tàng hình thảo rồi đi ra ngoài.
Ở bên ngoài dược đường nơi Minh Triết đang đứng chờ có một nữ tử dắt theo một đứa trẻ bước đến, nữ tử thân vận bạch y, mái tóc đen dài nhưng do mái tóc che đi hết thế nên hắn không nhìn thấy mặt nàng, còn tiểu hài tử kia tay cầm que kẹo vừa đi, vừa nói, vừa cười nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của tiểu hài tử này hắn bỗng thấy quen quen.
Bởi nếu hắn không nhầm tiểu hài tử này chính là tiểu hài tử hắn gặp trong cái đêm bị một vị cao thủ bất ngờ hù dọa khiến hắn phải bỏ chạy thục mạng, gặp lại được tiểu tử này hắn bỗng thấy ngạc nhiên nhưng bất ngờ hơn là tiểu tử này không những không chết mà vẫn sống khỏe đến tận bây giờ.
Tiểu tử ấy đang nói chuyện thì quay sang nhìn hắn, chẳng biết sau đó hai người nói chuyện gì chỉ thấy nữ nhân kia một mình tiến vào dược đường còn tiểu tử ấy tiến về hướng hắn đang đứng chờ.
“Này huynh, huynh là thủ vệ ở đây à?”
Tiểu tử đó sau khi bước đến thì hỏi hắn, Minh Triết nghe vậy thì lắc đầu, tiểu tử kia thấy thế đang định nói tiếp thì Tuấn Kiệt bước tới đưa cây tàng hình thảo đang được cất trong hộp đưa cho Minh Triết rồi nói:
“May cho đệ là dược thảo còn đấy, cầm cẩn thận vào lão ca cũng khuyến mãi cho đệ cái hộp không cần trả lại.”
Minh Triết thấy thế thì lấy ra mười viên linh thạch trong túi đưa cho Tuấn Kiệt rồi nói:
“Đa tạ sư huynh.”
Tuấn Kiệt nghe vậy thì nói:
“Ừm dùng cho cẩn thận vào, thôi bây giờ lão ca đi ăn đây nếu lần sau muốn mua cái gì thì cứ đến.”
Tuấn Kiệt nói xong thì liền quay đi luôn, tiểu tử kia thấy thế thì hỏi:
“Huynh mua cái gì vậy ta tưởng dược đường đã cấm không được bán dược thảo rồi mà.”
Minh Triết nghe vậy thì điềm nhiên đáp lại:
“Chỉ là mua một ít dược thảo để luyện đan thôi, mà cũng trưa rồi ta phải về lão đệ ở lại.”
Nói xong câu đấy hắn cũng quay lưng rời đi luôn, chuyến đi lần này của hắn đã đạt được mục đích rồi bây giờ kể cả bị phát hiện thì hắn cũng không sợ vì cùng lắm hắn cũng chỉ bị cấm cửa mua dược liệu tại dược đường thôi mà những gì cần thiết hắn đã mua rồi bây giờ dược đường đối với hắn ngoài việc chữa thương ra thì chẳng còn tác dụng gì, sau khi hắn rời đi thì tiểu tử đó thấy vậy thì cũng chạy theo rồi nói:
“Này huynh đã biết ở đây có luật tại sao lại còn vi phạm chẳng nhẽ huynh không sợ bị người ta bắt sao?”
Minh Triết nghe vậy thì điềm nhiên đáp:
“Có việc gì phải sợ hãi đến cả cái chết ta còn không sợ huống hồ là chuyện này, hơn nữa đây cũng chỉ là luật ngầm không được tông môn công nhận kể cả ta vi phạm thì ai bắt được ta cùng lắm là chỉ cấm cửa ta vào dược đường mà thứ ta cần thì ta đã có rồi cần phải vào dược đường làm gì nữa.”
Tiểu tử đó nghe vậy liền nói:
“Nhưng ta nghe nói huynh biết luyện đan vậy nếu bị cấm thì huynh làm sao mà mua dược liệu được?”
Minh Triết vẫn điềm nhiên đáp lại:
“Bị cấm thì ra ngoài kiếm có gì khó khăn đâu.”
“Vậy được, nếu huynh nói huynh là luyện đan sư vậy huynh luyện cho ta một viên đan dược coi như là đền bù cho chuyện lần trước đi.” Tiểu tử kia sau khi nghe Minh Triết nói xong thì nói.
Minh Triết nghe xong thì lắc đầu rồi nói:
“Ta với đệ cũng chẳng thân quen gì chuyện lần trước cũng không phải ta bày ra, cao thủ đến ám sát đánh không được thì chẳng phải chạy chứ ở lại để làm gì.”
Tiểu tử kia nghe vậy thì đáp lại ngay:
“Những người như huynh tỷ ta nói là không nên dây vào vì đấy toàn là một đám hèn, nam nhi là phải đầu đội trời chân đạp đất thấy hiểm nguy là phải lao vào để cứu người mà không màng đến sống chết của mình.”
Minh Triết bị tiểu tử đó mắng là hèn nhưng vẫn không giận khuôn mặt điềm nhiên đáp lại:
“Tỷ của đệ nói đúng đấy nhưng trong câu đấy thì cũng có vài chỗ thiếu mà cũng có vài chỗ thừa.”
“Người quân tử thì đúng là phải đầu đội trời chân đạp đất thấy hiểm nguy thì lao vào cứu người nhưng người quân tử là phải rõ mình, phải biết hoàn cảnh của mình, biết điều kiện của mình, chứ còn những kẻ không màng sống chết của mình lao vào cứu người rồi chết thay thì cũng chẳng có vinh quang gì đâu, cứu người mà làm khổ mình sao xứng đáng làm người quân tử, người quân tử là phải biết sống không làm khổ người khổ mình đấy mới là người quân tử.”
Tiểu tử kia nghe vậy thì đáp lại ngay:
“Huynh nói thì hay đấy nhưng mà huynh có làm được không.”
Minh Triết nghe vậy thì cũng vẫn không giận mà điềm nhiên đáp lại:
“Thì ta có nói ta là người quân tử bao giờ đâu, tuy lâu lâu ta vẫn có làm khổ người nhưng ta cũng chưa bao giờ tự làm khổ mình cả, ít nhất thì những kẻ như ta còn dễ trở thành người quân tử hơn là những người nam nhân như tỷ đệ nói.”
Tiểu tử kia nghe vậy thì làm vẻ khó chịu ra mặt:
“Hừm, huynh cứ nói thế đi rồi những lời hôm nay huynh nói ta sẽ nói lại hết cho tỷ tỷ để xem tỷ của ta phân xử huynh như thế nào.”
Nghe tiểu tử kia đe dọa Minh Triết hắn vẫn điềm nhiên đáp lại:
“Những điều mà ta nói đều là sự thật nên ta cũng chẳng có gì phải sợ cả, quốc có quốc pháp, gia có gia quy huống chi đây còn là một tông môn lớn như Ngự Lang tông thì tỷ của đệ có thể làm gì ta Ngự Lang tông đã có luật là không được giết đệ tử cùng tông mà cũng không được đánh người nếu bị bắt ắt sẽ bị nghiêm trị, qua cách ăn nói cùng với y phục của đệ tuy không biết chính xác đệ đến từ đâu nhưng ta đoán đệ cũng là con cháu của một vị trưởng lão nào đấy vậy nên kể cả trường hợp tỷ của đệ mà có giết ta thì cũng không bị tử hình mà nặng nhất thì cũng chỉ bị chịu một vài hình phạt.”
“Nhưng như vậy cũng đáng, ta dù có bị chết thì tỷ của đệ, gia đình của đệ cũng không sung sướng gì, tỷ của đệ nếu làm vậy cũng phải chịu phạt suốt mấy năm thậm chí là mấy chục năm làm lỡ việc tu hành, không những thế dòng tộc của đệ còn bị người ta sỉ vả mắng chửi, các thế lực đối lập trong tông sẽ còn viện vào cái cớ này để hạ bệ gia đình đệ xuống.”
“Thế nên nếu trường hợp xấu nhất tỷ của đệ thẹn quá hóa giận rồi xử luôn ta thì gia đình của đệ, tỷ của đệ sống cũng không tốt đẹp gì.”
Tiểu tử kia nghe vậy sợ đến trắng cả mặt, chỉ tay vào mặt Minh Triết nói:
“Huynh, huynh, huynh là đồ độc ác, huynh đợi đấy.”