Ở trong hang, tam trưởng lão tuy bị thương nhưng vẫn luôn dùng thần niệm để quan sát xung quanh khi thấy thất trưởng lão thì mới yên tâm ngất đi, hắn đã hoàn toàn kiệt sức rồi sau một ngày một đêm chiến đấu không ngừng nghỉ, máu trong cơ thể mất đi quá nhiều, năng lượng trong cơ thể cũng chỉ còn lại một chút đủ để duy trì thần niệm.
Sau khi nhét vào miệng tam trưởng lão một viên thuốc cầm máu, thất trưởng lão một tay ôm tam trưởng lão đặt lên trên vai, tuy có dáng người nhỏ nhắn chỉ cao đến vai của anh trai mình nhưng thất trưởng lão lại có một sức khỏe phi thường ai nhìn cũng phải nể phục.
Ôm tam trưởng lão ra khỏi hang, một tay giữ người tam trưởng lão đang nằm ở trên vai lại để tránh trường hợp hắn bị rơi ngã, sau khi ra khỏi hang nhìn thấy Tôn Vân nàng nói:
“Việc ngươi tìm thấy tam trưởng lão tông môn đã ghi nhận và sẽ có phần thưởng xứng đáng dành cho ngươi, còn đây là lời cảm ơn của ta dành riêng cho ngươi.”
Nói rồi từ trong chiếc nhẫn mà nàng đang đeo bay ra một viên đan dược hướng tới vị trí của Tôn Vân, nhìn thấy viên đan dược này Tôn Vân lộ rõ vẻ chần chừ, quay sang nhìn Hùng Bắc.
Khuôn mặt hiền từ, nhìn thấy biểu cảm của Tôn Vân hắn mỉm cười rồi nói:
“Vân nhi nhận đi con, đó là phần thưởng của thất trưởng lão, tuy vậy vẫn nhớ phải nói lời cảm ơn.”
Tôn Vân nghe vậy thì khuôn mặt giống như một đứa trẻ nhận quà, cầm viên đan dược trong tay cúi người cảm ơn thất trưởng lão.
Thấy được cảnh này nàng liền gật đầu rồi bay đi mất, sau khi thất trưởng lão bay đi Hùng Bắc mới vỗ nhẹ vai của Tôn Vân mỉm cười rồi nói:
— QUẢNG CÁO —
Event
“Vân nhi con làm tốt lắm, nào chúng ta về tông môn thôi, tối nay chúng ta phải mở tiệc.”
Tôn Vân nghe vậy thì gật đầu rồi hai người bay mất.
Một bên khác Minh Triết cũng đang ôm bụng chật vật chạy về nhà, khi bước đến cổng những đệ tử gác cổng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn như thế cũng không hỏi thăm gì sau khi kiểm tra lệnh bài là cho hắn vào, có thể nói là đường về nhà của hắn khá thuận lợi, tại vì ai cũng chú ý vụ nổ lớn, có mấy ai chú ý một con kiến nhỏ chật vật đâu.
Quãng đường từ cổng đi đến khu nhà ở dành cho các đệ tử cũng không xa lắm thành ra hắn chỉ chạy một tí là về đến nhà. Về đến nơi hắn lao vào nhà ngay, cánh cửa nhà được mở ra xoạch một cái Cẩn Y đang quét dọn trước cửa thì giật bắn mình cái chổi trong tay cũng rơi ầm xuống đất, nhìn thấy dáng vẻ của hắn nàng mới hoàn hồn lại hỏi:
“Công tử sao người lại về sớm vậy?”
Không nói một lời nào trực tiếp bế Cẩn Y vào phòng ngủ, Cẩn Y thấy vậy đã nghĩ ra ngay chuyện gì, giãy dụa liên tục, liên miệng hô:
“Không được đâu công tử, không được đâu.”
Nhưng mặc kệ nàng hô hắn vẫn cứ làm, bây giờ đã là buổi chiều tối rồi.
— QUẢNG CÁO —
Event
Túy Hương lâu, Hùng Bắc sau khi đưa Tôn Vân trở về đã đưa hắn đến đây luôn, rồi bảo Tôn Vân ngồi đây đợi để bản thân qua đón Hạ Nguyệt sang ăn mừng.
Cầm viên đan dược trong tay Tôn Vân hắn mỉm cười, đây là một viên trúc cơ đan vậy chuyến đi này đã có lời rồi, còn về cái chết của vị đệ tử kia, tuy hắn cũng tiếc thương cho vị đệ tử kia nhưng hắn có thể làm gì được, sống chết có số, nếu mà mọi chuyện đã qua rồi thì thôi nghĩ nhiều làm gì, nhưng hắn vẫn phải giả vờ trước mặt của Hùng Bắc, kể cả khi thất trưởng lão đưa viên đan dược hắn vẫn phải giả vờ tỏ vẻ chần chừ khó xử trước mặt Hùng Bắc, khi Hùng Bắc đồng ý thì hắn mới dám nhận quà.
Một con sói con dù có mài răng sắc đến mấy thì vẫn là sói con mà thôi, nếu không biết tự lượng sức mình nhe nanh múa vuốt trước mặt con sói đầu đàn thì sẽ bị con sói đầu đàn giết, làm người thì cũng vậy đã làm người thì phải biết lượng sức mình, kẻ yếu mà không biết mình là kẻ yếu rồi nhe nanh múa vuốt trước mặt kẻ mạnh thì sẽ bị kẻ mạnh tiêu diệt, thế nên cổ nhân có dạy rằng kẻ biết người là người khôn, kẻ biết mình là người sáng suốt.
Tất nhiên những biểu hiện chân thật nhất của hắn, hắn đều cất ở trong lòng, nụ cười ban nãy mới chớm nở nay đã thay bằng khuôn mặt u sầu, bởi vì hắn biết Hùng Bắc dám để hắn ở đây một mình chứng tỏ đã sắp xếp tai mắt xung quanh đây rồi, một là để bảo vệ hắn, hai là để quan sát biểu hiện của hắn, dù không biết tai mắt của Hùng Bắc ở đâu nhưng hắn không dám bất cẩn, viên đan dược lúc nãy còn nắm trong tay bây giờ đã được cất vào trong túi rồi.
Một lúc sau Hùng Bắc quay về, phía sau còn có Hạ Nguyệt đi theo, nhìn thấy Hùng Bắc Tôn Vân đang ngồi thì đứng dậy hành lễ, Hùng Bắc thấy thế gật đầu, Hạ Nguyệt đang đi sau nhìn thấy Tôn Vân thì mỉm cười rồi nói:
“Nghe sư phụ nói hôm nay ăn mừng là mừng Tôn huynh đã tìm được tam trưởng lão, mới có ngày nào Tôn huynh còn cùng ta trò chuyện nay đã thành công thần của Ngự Lang tông rồi.”
Tôn Vôn nghe vậy tỏ vẻ thích thú, cười rồi nói:
“Nguyệt muội quá lời rồi, những lời ấy ta không dám nhận.”
“Tôn huynh khiêm tốn rồi.” Hạ Nguyệt nghe vậy đáp lại.
— QUẢNG CÁO —
Event
Lúc này im hơi lặng tiếng từ nãy tới giờ không nói gì Hùng Bắc đang quan sát, những biểu hiện của cả hai đứa nhỏ đều được hắn quan sát nhất là Tôn Vân hắn đã quan sát biểu hiện của Tôn Vân kể từ khi ở cánh rừng đến bây giờ rồi, bởi vì trong đầu hắn bây giờ đã mặc định Tôn Vân chính là tông chủ tương lai của Ngự Lang tông rồi còn Hạ Nguyệt thì bỏ đi nàng là công chúa của Đại Phàm Lang triều cho dù thiên phú có tốt đến mấy thì cũng không phải là người của Ngự Lang tông, mà đã không phải là người của Ngự Lang tông thì hắn không cần lưu tâm nhiều, hắn chỉ cần để ý ở mức vừa đủ để làm tròn trách nhiệm của một người thầy đối với đệ tử thôi, còn việc của hắn bây giờ chính là quan sát biểu hiện của Tôn Vân để tìm ra điểm mạnh, điểm yếu của hắn để từ đó khắc phục những điểm yếu và phát huy những điểm mạnh.
Khu nhà dành cho đệ tử ngoại môn.
Một đêm nhanh chóng qua đi, từ lúc Minh Triết hắn bế nàng vào phòng đến bây giờ cũng đã là gần sáng, sau khi hành sự xong thì Cẩn Y cũng đã đi ngủ rồi còn hắn thì đang ngồi bế quan tu luyện.
Sau khi hành sự xong thì bây giờ cơ thể của hắn cũng đã được ổn định rồi viên nội đan trong cơ thể đã được chia ra làm hai nửa, một phần dành cho hắn, một phần dành cho Cẩn Y, giai đoạn đầu cần tiền bối hỗ trợ chuyển hóa đã vượt qua, bây giờ hắn chỉ cần tiêu hóa hết viên nội đan này thôi là tu vi của hắn đã đạt được kim đan tứ tầng rồi.
Vì hành sự đến gần sáng nên Cẩn Y mới ngủ được một chút, còn hắn thì đang ngồi tiêu hóa viên nội đan đi, nhưng hắn không dám hấp thụ nhanh mà chỉ dám hấp thụ từ từ vì nếu như tu vi của hắn tăng nhanh quá người ta sẽ nghi ngờ.
Hai canh giờ sau bế quan kết thúc hắn dừng lại ở đỉnh của tẩy trần cảnh nhất tầng, bây giờ chỉ còn một chút nữa thôi là hắn có thể đạt tới tẩy trần cảnh nhị tầng nhưng thôi hắn không dám nếu tu vi tiến nhanh quá ắt sẽ bị nghi ngờ thế nên hắn định đợi một tháng nữa rồi mới dám tấn cảnh.