Lần này, tất cả đệ tử của Linh Khư Điện đều được điều động đến, sức chiến đấu vô song. Bọn họ tưởng rằng có thể đương đầu với bất cứ nguy hiểm nào, nhưng ai có thể ngờ rằng sau khi xâm nhập chín ngọn núi không lâu, họ lại bị mắc kẹt trong trận pháp phong thủy.
Trận pháp phong thủy ở đây giống như một sát trận siêu cấp, không thể tìm ra dấu vết, ngay cả Phùng Tiên Khâu cũng bị hành cho thừa sống thiếu chết. Cuối cùng, Phùng Tiên Khâu đã đẩy tất cả sáu đệ tử còn lại ra ngoài, sau đó một mình chống lại trận pháp phong thủy, đến bây giờ mới miễn cưỡng thoát được.
Thoát khỏi cạm bẫy không lâu, Tiêu Tuyền lại trở về báo tin dữ nên giờ ông †a mới hoảng sợ lao tới biển dung nham.
Khi Phùng Tiên Khâu đến đây, trận chiến đã kết thúc, có vài xác chết không đầu trôi nổi trên biển dung nham, tất cả đều là đệ tử của Linh Khư Điện. Trên một
đỉnh núi xa hơn, Phùng Giai Giai đã hương tiêu ngọc vẫn, trái tim bị xuyên thủng, máu chảy khắp mặt đất.
"Giai Giai"
Giọng nói của Phùng Tiên Khâu trở nên run rẩy, cơ thể cứng ngắc của ông ta chậm rãi di chuyển, đi đến chỗ Phùng Giai Giai và ôm lấy nàng ta.
"Đừng sợ, cháu gái, đừng sợ, ông nội ở đây rồi!"
"Ông nội đã ở đây rồi!"
Nhưng dù Phùng Tiên Khâu có gọi thế nào, cô gái trong tay ông ta cũng không còn cử động nữa!
Nàng ta chỉ lặng lẽ nằm trong vòng tay của Phùng Tiên Khâu, giống như một người đẹp đang ngủ say, máu trong tim gần như đã khô cạn.
Nhìn thấy Phùng Giai Giai như vậy bây giờ, trái tim Phùng Tiên Khâu đau như bị dao cắt.
Dần dần... Những tiếng nức nở lặng lẽ vang lên.
Giờ đây, ở tuổi sáu mươi, Phùng Tiên Khâu lại bật khóc thật ro.
Điều đáng buồn nhất trên đời là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh!
“Phịch” một tiếng, Tiêu Tuyền cũng quỳ xuống đất, tự tát mình một cái thật đau.
"Sư phụ, là ta vô dụng, không bảo vệ được tiểu sư muội, là lỗi của ta!"
"Ta vốn là muốn mang sư muội cùng nhau trốn thoát, nhưng không ngờ, vì bảo vệ ta, sư muội lại đẩy ta ra, một mình ngăn cản tên ác quỷ Trần Mộc!"
"Đều là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ được sư muội!"
"Sư phụ, xin hãy giết ta đi, ta cầu xin người hãy giết ta đi! Ta có tội với sư muội, có tội với toàn bộ Linh Khư Điện!"
Tiêu Tuyền nước mắt ngắn nước mắt dài, không ngừng dùng nắm đấm đập xuống đất, dáng vẻ đau khổ rất chân thực.
Một lúc lâu sau.
Phùng Tiên Khâu từ từ đặt cơ thể của Phùng Giai Giai xuống và lau bụi trên má nàng ta.
Mất cháu gái vào những năm cuối đời, khuôn mặt vốn đã già nua của Phùng Tiên Khâu lại càng già thêm.
Sau đó, ông ta lại đỡ Tiêu Tuyền đứng dậy.
"Tiêu Tuyền, ta không trách ngươi, đều là lỗi của sư phụ, ban đầu ta còn muốn thu ma đầu này làm đồ đệ!"
"Sư phụ, tất cả đều do Trần Mộc gây ra, Giai Giai và các đệ tử trong Linh Khư Điện đều bị một tay Trần Mộc giết chết. Người không thể để hắn cứ nhởn nhơ như vậy được!" Tiêu Tuyền hung dữ nói.
"Yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không quên mối hận này!”
Vẻ mặt của Phùng Tiên Khâu đột nhiên lộ ra vẻ hung dữ, trong đôi mắt phong trần ngập tràn sát ý.
Ông ta vẫy tay, hàng trăm phù truyền âm đồng thời lóe lên từ bên trong nhẫn không gian.
"Sư phụ, người định... " Tiêu Tuyền có chút khó hiểu.
"Ta vẫn còn một số mối quan hệ ở Trung Thổ Thần Châu!"
"Ta sẽ nói những cường giả ở Trung Thổ Thần Châu rằng chỉ cần họ lấy được đầu của Trần Mộc, ta sẽ cho họ bất cứ tài nguyên nào họ muốn trong Linh
Khư Điện, tuyệt đối không giờ hối hận!"
Sát khí của Phùng Tiên Khâu khiến nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, lạnh đến thấu xương.