“Cô cho rằng tôi chỉ có thể trụ được một nén hương thôi sao sao?” Trần Mộc nhìn thẳng vào nàng ta, nhướng mày.
Ban đầu, Trần Mộc định trêu chọc cô gái luôn ngày thường vẫn luôn lạnh lùng này.
Không ngờ khi nói đến chuyện nam nữ, Phương Thanh Điệp lại không hề rụt rè như những phụ nữ khác mà lại vô cùng bình tĩnh, đôi gò má xinh đẹp vẫn không chút gợn sóng.
“Một nén hương không đủ thì thêm một nén hương nữa..” Phương Thanh Điệp nghiêm túc nói.
Sau đó, nàng ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có tiền."
"Ta không phải loại người cô tưởng đâu!" Trần Mộc nói.
"Ai mà biết được." Phương Thanh Điệp thản nhiên đáp.
Trần Mộc: "..."
Hai nén hương có đủ không?
Hai nén hương cũng không đủ.
"Chúng ta đi mau thôi, đừng ở đây đừng nói nhảm nữa." Trần Mộc trợn mắt nhìn nàng ta rồi đi vào Bách Hoa lâu.
Nhìn bề ngoài, Bách Hoa lâu chỉ là một vài tòa lầu cổ kính xếp thành hàng, ai biết rằng khi bước vào bên trong lại có một cảnh tượng đặc biệt...
Rừng mộc lan yên tĩnh, rừng bạch quả và rừng long não tạo nên khung cảnh thiên đường tựa như một bức tranh phong cảnh.
Ngoài những lầu gác tinh xảo, mặt hồ yên tĩnh và xinh đẹp, còn có những công trình sân vườn cổ kính như hòn non bộ lớn, sân khấu cổ và ngọc bích tinh xảo.
Có thể nói Bách Hoa lâu này rất lớn, lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Đối mặt với Bách Hoa lâu khổng lồ gần giống như một mê cung này, Phương Thanh Điệp sững sờ tại chỗ, không biết phải đi đâu.
Ở kiếp trước, Trần Mộc đã từng tham gia đại hội Bách Hoa, cho nên đây không phải lần đầu tiên hắn tới Bách Hoa lâu.
“Theo ta!” Trần Mộc nắm tay Phương Thanh Điệp, xuyên qua tòa thanh lâu phía trước, đi tới phía sau.
Nơi này là một đỉnh núi, có vô số cung điện rộng lớn, mỗi cung điện đều được làm bằng bạch ngọc chạm khắc tinh xảo, cực kỳ xa hoa.
Ngoài những cung điện này, còn có thác nước, những cây bách cổ thụ cao chót vót và đủ loại đá hoa kỳ lạ rải rác xung quanh.
So với bên ngoài, nơi này giống như một thế giới biệt lập vậy.
Đây mới chính là nơi tổ chức đại hội Bách Hoa, đỉnh Bách Hoa.
Gương mặt Phương Thanh Điệp cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên trước cảnh sắc độc đáo này. Đây là lần đầu tiên nàng ta đến Bách Hoa lâu, nhưng nàng ta không ngờ địa hình và môi trường ở đây lại có thiết kế thông minh như vậy.
Dường như đã nghĩ đến điều gì đó, nàng ta nhìn Trần Mộc với ánh mắt kì lạ, lạnh lùng nói: "Ngươi quen đường như vậy, còn nói mình không phải loại người đó?"
"Ta…"
Trần Mộc mở miệng nhưng không thể nói được lời nào.
Chết tiệt, hắn không nghĩ ra được lý do.
Hắn ta có thể nói rằng mình đã đến đây từ kiếp trước không?
"Không cần giải thích nữa, ta hiểu. Đàn ông có nhu cầu là chuyện bình thường, đặc biệt là ngươi, khí huyết dồi dào, có thể hiểu được." Phương Thanh Điệp bình tĩnh nói.
Sau đó, dường như nhận ra điều gì, nàng ta rút bàn tay ngọc ra khỏi lòng bàn tay của Trần Mộc.
Nàng ta hơi nhướng mày, cẩn thận xoa xoa bàn tay của mình, cảm giác dính dính...
Trần Mộc lại không nói nên lời: "..."
Quên đi, hết cách rồi.
Không giải thích nữa.
Trước Đỉnh Bách Hoa có hai người đàn ông trung niên đang đứng. Nhìn quần áo của họ, không khó để nhận ra hai người này chính là người trấn thủ của Đỉnh Bách Hoa. Và xét theo khí tức của họ thì điều khiến người ta ngạc nhiên là hai người hộ vệ này thực sự đã đạt đến cảnh giới Bất Diệt.