Trong tay Trần Mộc nắm ma kiếm thái cổ, cơ thể chuyển động, nhảy lên trên không dãy núi.
Tiếp theo, nhìn thoáng qua có suối ở lối vào đầu rồng, hai ngón tay cong lại, tiếng kiếm vang lên, kiếm quang quanh như ánh sao bắn mạnh ra.
Keng! Ma kiếm thái cổ kéo một tia sáng trên bầu trời, tiếp theo là một tia long khí bàng bạc được cắm xuống chỗ trung tâm của con suối.
Ma kiếm thái cổ vào trận.
Địa thế của phong thuỷ linh trận lập tức bị một thứ ở trung tâm kiểm soát, trong giây lát, khí hung sát không ngừng tràn ra, mà long khí chung quanh giao hoà lẫn nhau biến thành hình âm dương đỏ đen giao hoà.
“Hồng tiền bối, rót toàn bộ linh lực vào đây đi. Long khí ở chỗ này sẽ nhanh chóng dồn hết về phía con suối!”, Trần Mộc quát lớn.
Nghe vậy, Hồng Châu cũng cắn răng, lập tức chuyển động, năm ngón tay mở ra, linh lực phóng thích, sau đó tụ lại huyệt vị ở dưới núi.
Bùm!
Linh lực như biển truyền vào trong huyệt vị, linh trận lập tức khởi động, vô số đốm sáng dâng lên từ mặt đất, tạo thành một tinh bàn thần bí.
Trong rặng núi, hai ngọn núi như hai con rồng viễn cổ chấn động, sức mạnh khí vận truyền xuống lòng đất, nhanh chóng tạo thành dòng chảy, cuối cùng ngưng ở con suối.
Khí vận là thứ hư vô mờ mịt nhưng lại tồn tại trên đời.
Không chỉ người có khí vận mà ngay cả đất nước, tông môn, thánh địa, tất cả đều có số mệnh.
Nếu không có bản lĩnh thì không thể nắm bắt.
Mà hiện tại, Trần Mộc lại dùng nó trợ giúp bày ra linh trận siêu cấp, dung hợp hoàn hảo với thổ địa, phong thuỷ chỗ này, làm cho số mệnh của nơi viễn cổ này thay đổi.
Khi sức mạnh khí vận Lưỡng Long Tranh Châu truyền hết vào con suối, hai trụ sáng màu đen phóng thẳng lên trời.
Ầm ầm!
Trong trời đất vang lên tiếng rít gào, bầu trời vốn dĩ sáng ngời lập tức u ám, thậm chí linh khí cũng làn sóng đáng sợ nào đó đẩy khỏi khu vực này.
Từng luồng uy áp kinh thiên làm cho trời đất thay đổi dữ dội.
Dưới bầu trời, mây đen tụ lại, che khuất tất cả, ánh mắt trời nóng bỏng cũng bị che chắn,
Dãy núi chấn động, làn sóng như sóng to gió lớn bùng lên, ngân hà như sắp bị đè sụp, từng gợn từ trên trời tràn xuống, đủ để chôn vùi toàn bộ kẻ mạnh của thế gian.
Trong Linh Tiêu Tông, các đệ tử đang tu luyện đều đã nhận thấy dị tượng đáng sợ, ai cũng ngẩng đầu, trong mắt là sự kinh hãi.
“Đó là... gì?”
“Dao động đáng sợ kia là gì?”
“...”
Từng âm thanh hoảng hốt vang lên khắp tông môn.
Vạn Trọng Sơn lao ra từ trong chủ điện, đứng trên đỉnh núi, vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra sự kiêng dè, nhìn chằm chằm hướng truyền tới làn sóng.
“Dao động này giống như gợn sóng của linh trận... hướng kia không phải là Linh Lầu Thượng Cổ à?”, Cảnh Thương bên cạnh cũng nhận thấy điều gì không ổn, biến sắc thảng thốt hét lên.
“Ta nhớ là Trần Mộc đã tiến vào đó. Không biết tên nhóc kia đã phạm phải điều gì bên trong!”, Vạn Trọng Sơn căng thẳng.
Cảnh Thương nhìn sang ông ta: “Tông chủ, chúng ta cần tiến vào xem xét không?”
Vạn Trọng Sơn do dự một chút, linh yêu thượng cổ trong Linh Lầu Thượng Cổ từng có giao ước với lão tổ của Linh Tiêu Tông là không được tuỳ tiện tiến vào nơi đó.
“Tạm thời quan sát đã, ngươi phụ trách quan sát Cửu Long Lôi Khiếu trận, một khi nhận ta có gì không đúng thì phải lập tức khởi động linh trận, bảo vệ an toàn của tông môn!”, Vạn Trọng Sơn dặn dò.
Trước đó tinh bàn của Cửu Long Lôi Khiếu đã bị Tần Thạch Long đánh nát nhưng một tháng vừa qua, Cảnh Thương đã dùng nhiều tài liệu đặc biệt để sửa chữa.
Có trận pháp này, Vạn Trọng Sơn cũng có chút tự tin, sau đó sẽ không quá rối loạn.
Phương hướng của Linh điện, Hàn Giang Tuyết cũng chú ý tới thay đổi của Linh Lầu Thượng Cổ, trong đôi mắt đẹp là sự căng thẳng.
Trình Vũ Hiên bên cạnh nói: “Hàn tỷ, có cần tới xem sao không? Ta nhớ Trần Mộc kia đã tiến vào trong đó rồi, có lẽ chuyện này là do hắn gây ra!”
“Với tính cách của tên nhóc kia, chắc sẽ chẳng bị gì đâu. Còn về sự an toàn của tông môn, đã có mấy người tông chủ rồi! Nếu tông chủ không nói gì thì chứng minh là tạm thời không cần tới quấy rầy linh yêu kia!”, Hàn Giang Tuyết nói.
Trong dãy núi, yêu thú phát ra những tiếng rên sợ hãi.
Hồng Châu đứng trên đỉnh Linh Lầu, nhìn làn sóng mạnh mẽ đang tụ trên trời, lòng vô cùng rung động. Long khí tụ thành năng lượng, vô cùng cuồng bại, cho dù là cường giả Bất Diệt dùng hết sức thì cũng chẳng sánh bằng.
Đây mới là sức mạnh huỷ trời diệt đất chân chính.
Nguồn năng lượng này mà giáng xuống, e là cường giả Bất Diệt cũng phải bị thương nặng.
Lúc này, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên, chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh kia đứng giữa trời xanh, gương mặt vô cảm.
Lúc này, Trần Mộc đã vươn một tay về phía hư không, một cây bút càn khôn xuất hiện trong tay, linh lực hùng hậu bám vào ngòi bút như là một lớp mực nước, kéo lê trong hư không.
Bút đi thoăn thoắt, loan chao phượng hót!
Từng đường vân tối nghĩa được tạo thành trong hư không, khí vận cũng bị ảnh hưởng, chảy xuôi theo thế núi, cuối cùng ùa về phía bầu trời như nước lũ.
Bùm!
Sức mạnh khí vận tụ về phía bầu trời ngày càng nhiều, hiện tại, hai tia sét xuất hiện phá tan bóng tối, lập loè, mọi âm thanh đều như im bặt.
Đồng tử Hồng Châu co rụt, ông ta có thể thấy rõ hai tia sét kia như hai con rồng đen sống đang bay lượn trong mây đen, cưỡi mây đạp gió, mang theo năng lượng đáng sợ.
“Xuống!”
Bút càn khôn trong tay Trần Mộc đột nhiên đổi hướng, hai con rồng đen lao nhanh xuống dưới, nhắm thẳng vào ma kiếm thái cổ cắm trong dòng suối.