Cảm nhận được sự chấn động lạnh lẽo này, thân thể của tất cả mọi người ở đây đều chấn động, không hẹn mà cùng rùng mình, Địa Điện chủ và Anh Điện chủ vừa lộ ra vẻ mừng như điên cũng lập tức tái mặt, bọn họ không ngờ lão già này còn có con át chủ bài lớn như vậy.
"Thái Âm lực, khóa thiên địa!"
Từ Thương Uyên cầm trường thương trong tay, thân thương chấn động, lập tức khuất động linh lực trong thiên địa.
Trong chốc lát, từng cột đen từ dưới thành Thiên Hòe phóng lên tận trời, có khoảng tám cái cột đen vờn xung quanh Trần Mộc, cột này phóng thích Thái Âm lực thần bí, đầu đuôi liên kết với nhau, hình thành một lao tù âm khí lạnh lẽo bao vây Trần Mộc bên trong.
"Phong!"
Từ Thương Uyên cười lạnh, đứng từ xa nắm tay lại, lồng giam Thái Âm kia lập tức nhỏ lại, hàn khí hắc ám điên cuồng ăn mòn về phía Trần Mộc, trong nháy mắt, Kiếm vực bao quanh Trần Mộc lập tức bị đè ép đến biến hình, dưới lực ăn mòn của hàn khí này, thân thể Trần Mộc cũng nhanh chóng bị đóng băng.
Giữa thiên địa, vô số người lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
"Trần Mộc!" Hàn Giang Tuyết thấy thế thì sắc mặt đại biến, thân thể mềm mại định lao ra, nhưng lúc này Bạch Đỉnh Thiên đã lao đến, chưởng phong mang theo linh lực cuồng bạo vô song đánh thẳng về phía nàng.
Bất đắc dĩ, Hàn Giang Tuyết cầm trường thương trong tay chỉ có thể cứng đối cứng tại đó, lúc linh lực kinh người va chạm, ánh mắt của Hàn Giang Tuyết vô cùng lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bạch Đỉnh Thiên: "Ngươi là đồ khốn nạn đáng chết!"
"Sư muội, ta biết ngươi rất thương yêu tên tiểu súc sinh này, nhưng hôm nay, hắn chắn chắn phải chết!" Bạch Đỉnh Thiên cười lạnh nói.
Đôi mắt đẹp của Vân Hương Nhi lóe lên vẻ bất định, nàng chậm rãi bước ra.
Nhưng lúc này, băng lao tĩnh mịch kia đột nhiên rung động dữ dội.
Giây phút đó, toàn trường lại kinh động.
Trong lồng băng, đôi mắt sâu thẳm của Trần Mộc liếc nhìn luồng khí âm hàn xung quanh.
Hắn có thể cảm nhận rõ, thứ khí âm hàn ấy là do sức mạnh cực âm ngưng tụ lại mà thành. Thứ này được tạo nên từ việc hấp thụ rất nhiều máu thuần âm từ cơ thể bé gái, dần dần hình thanh nên sức mạnh Thái Âm.
Cảm nhận được điều này, trong lòng hắn cũng dâng lên một luồng lửa giận, cái năng lực lĩnh ngộ của nợ gì vậy? Rõ ràng tên Từ Thương Uyên này dựa vào việc hút máu trẻ con để củng cố thương ý của mình thành lĩnh vực!
Hắn lập tức nắm chặt hai tay, linh lực mênh mông bốc lên, đấm ra một quyền.
"Roẹt!" Kiếm vực mở rộng, quyền ấn ẩn chứa lửa Lưu Hồn nện mạnh lên chiếc lồng băng kia.
Thế nhưng quyền ấn ấy chỉ ăn mòn được sức mạnh Thái Âm một chút, vẫn không thể phá vỡ được chiếc lồng băng này.
Thương Vực được tu luyện thành từ máu thuần âm mà Từ Thương Uyên mượn trong cơ thể các bé gái hiển nhiên không mạnh bằng Kiếm Vực của Trần Mộc, nhưng ông ta thắng ở cảnh giới!
"Xem ra mình coi thường lão già này rồi!"
Trần Mộc hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại.
Chiếc lồng băng này vẫn có năng lực nhất định.
Dần dần, Trần Mộc nhắm mắt lại, linh lực dâng trào khắp cơ thể, một luồng dao động thần bí từ trong cơ thể tràn ra.
Khi Trần Mộc mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn đã ngưng tụ ánh sáng xanh biếc.
Kính Hỏa Yêu Nhãn, mở!
Ngọn lửa cuồng bạo không cách nào hình dung nổi hừng hực thiêu đốt, loại lửa này bá đạo hơn bất cứ loại lửa nào.
Trần Mộc đảo mắt, nhìn xa xa, một quả cầu lửa như ngọc lục bảo rực cháy nhanh chóng bắn ra, dính chặt vào lồng như giòi ăn xương.
"Xoẹt!" Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa đã thẩm thấu qua sức mạnh Thái Âm, hàn băng bị hòa tán, đến cả sức mạnh Thái Âm cũng dần dần hóa thành khói đen rồi bay mất trước sức nóng của ngọn lửa.
"Sao có thể chứ?" Ở bên ngoài, Từ Thương Uyên khiếp sợ nhìn tất cả, sau khi hòa tan lồng băng, thân hình Trần Mộc cũng dần lộ ra.
Vô số cường giả bên trong thành Thiên Hòe nhìn thấy một màn này cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngọn lửa xanh biếc kia như nước lũ trào qua trên không trung, ánh sáng ngưng tụ lại, bóng hình Trần Mộc vẫn hoàn hảo đứng tại đó.