Trần Thiên Hải cau mày, đang muốn nói, nhưng vào lúc này, ngoài cửa, đám người Trần Mộc đã tới, đi vào điện Kim Loan.
Lập tức, vô số đại thần trong điện đồng loạt quỳ xuống chúc mừng: "Cung nghênh tân quân giá đáo! Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Trần Mộc tuy rằng còn chưa lên ngôi, nhưng mọi người đều đã mặc định hắn là tân quân Ninh Quốc rồi!
Trần Mộc đi lên điện Kim Loan, nhưng không vội ngồi vào ngai vàng mà vô số người mơ ước!
"Con... Trần Mộc!" Trần Thiên Hải mở miệng, đang muốn nói con trai, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, ông ta lại kịp thời thay đổi.
Trần Mộc nhìn Trần Thiên Hải một cái, sau đó lại nhìn những người khác của Trần tộc, nhìn những vết sẹo gớm ghiếc khắp người bọn họ, có một số vết thương là vết thương mới đắp lên vết thương cũ, khiến người ta khiếp sợ, không biết đã phải chịu bao nhiêu sự giày vò.
"Mọi người đã vất vả rồi!" Trần Mộc nói.
Nói xong hắn quay người đi về phía đài cao của điện Kim Loan.
Thấy vậy, Trần Thiên Hải âm thầm thở dài, cúi đầu, cuối cùng không còn gì để nói. Những lỗi lầm ông ta mắc phải năm đó không thể được tha thứ dễ dàng như vậy! Thế nhưng, Trần Thiên Hải cũng không dám cầu xin Trần Mộc tha thứ!
Khi Trần Mộc bước lên đài cao, các đại thần phía dưới đều ngẩng đầu lên với đôi mắt rực sáng, chờ đợi Trần Mộc ngồi lên ngai rồng.
Nhưng điều mà mọi người không ngờ là Trần Mộc chỉ đứng trước ghế rồng mà không ngồi xuống, chỉ giơ tay chạm vào ghế, lắc đầu mỉm cười!
Mục tiêu cao nhất mà người trong thế gian mong muốn không phải là một ngày nào đó có thể lên ngôi, thống trị thiên hạ, nắm giữ giang sơn sao!
Tuy nhiên, một thiên hạ cấp độ này vẫn chưa thể lọt vào mắt Trần Mộc!
Lên đến Cửu Thiên Thần Lãnh Giới, Tiên Khung Cung Khuyết!
Xuống đến Cửu U Huyền Minh, thâm sâu địa phủ!
Những điều này đều không được người trên thế gian biết đến, nhưng chúng thực sự tồn tại.
Ngai vàng của một quốc gia nhỏ bé này, Trần Mộc thậm chí còn không thèm dừng lại ở đó!
"Cha, cha lên đây!" Trần Mộc đột nhiên nói.
Câu nói này, khiến tất cả quan văn võ trong triều đều chấn động!
Đây là ý gì?
Sắc mặt của tất cả quan văn võ trong triều đều thay đổi, tất cả đều nhìn về phía Trần Thiên Hải.
Chỉ có Hàn Giang Tuyết và Vân Hương đã dự liệu trước cảnh tượng này, trên mặt cũng không có nhiều thay đổi.
Với khả năng của Trần Mộc, làm sao hắn có thể sẵn sàng rơi vào cuộc tranh giành quân quyền này? Chỉ có võ đạo tối cao, sự sống vĩnh hằng mới là mục tiêu cuối cùng mà bọn họ theo đuổi! Chỉ là ngai vàng của một nước không thể lọt vào mắt Trần Mộc!
Về phần Trần Thiên Hải, ông ta hoàn toàn đứng ngây tại chỗ, tất cả người Trần tộc đều nhìn ông ta, thần sắc có chút bối rối, câu này có ý gì?
Trần Thiên Hải nuốt khan, sắc mặt có chút đỏ bừng, nhưng vẫn nghe theo lời Trần Mộc nói, đi lên đó.
Mãi đến khi đi tới trước ghế rồng, Trần Mộc mới nói: "Con không có ý định làm việc này, ngai vàng này... cha ngồi đi!"
Uỳnh.
Trong đầu Trần Thiên Hải tựa như có một tia sét vang lên, toàn thân ông ta hoàn toàn đông cứng tại chỗ, ngay cả hít thở cũng trở nên gấp gáp.
Nhưng một lát sau, ông ta lại vội vàng lắc đầu, gấp gáp nói: "Không được, Trần Mộc, trong Ninh Quốc cường giả như mây, thế lực phức tạp, tuy rằng nhìn có vẻ bình lặng, nhưng thực ra, nội thủy đang sóng gió, chỉ có con mới có thể khống chế thiên hạ này, nếu con không ngồi trên ngai vàng này, e rằng thiên hạ sẽ loạn!
Trên thế giới này có văn có võ, nhưng cuối cùng vẫn là võ lực tuyệt đối có tiếng nói!
Trần Thiên Hải tự biết võ lực của mình không bằng người khác, hơn nữa là Trần Mộc giết chết Đường Hạo Thiên, cũng chính hắn khiến hàng triệu kỵ binh ngoài thành khiếp sợ , bách quan văn võ trong triều, cũng như rất nhiều thế lực đều sợ hãi trước thực lực của Trần Mộc, mới quỳ phục dưới chân hắn!
Nếu Trần Mộc không ngồi trong cung, e rằng chẳng bao lâu nữa ngai vàng cũng sẽ đổi chủ!