Bảo Nhi gật đầu, đôi mắt đẹp không khỏi nhìn về bầu trời phía xa, nơi có một bóng người quen thuộc đứng ở đó, miệng lẩm bẩm: "Thiếu gia, Bảo Nhi tới giúp ngài đây!"
Phía sau hai người còn có một nhóm cao thủ võ đạo. Những người này đã từng mang ơn Lâm Triều Ca nên cũng đến giúp đỡ. Là một luyện dược sư cấp sáu, mạng lưới quan hệ của Lâm Triều Ca cũng khá đáng sợ, những cường giả mà ông tập hợp được đều là những nhân vật nổi tiếng ở Nam Châu.
Ngay lập tức, Lâm Triều Ca dẫn đầu đám người lao xuống chiến trường.
Phía trên bầu trời.
Trận chiến giữa Trần Mộc giữa Đường Hạo Thiên và Tần Như Nguyệt cũng đang bước vào cao trào gay cấn nhất.
Đường Hạo Thiên cầm chiến thương trong tay, cơ thể lơ lửng trên trời, linh lực đen tối nhớp nháp điên cuồng sôi sục trong thương vực, tạo thành một cột nước đen dài cả trăm trượng, đứng dừng sừng giữa bầu trời.
Mỗi một cột nước đen này đều có dao động kinh khủng, có thể đập nát cả một ngọn núi. Hơn thế, lại có đến không dưới một trăm cột nước. Cảnh tượng vô cùng hoành tráng này đã khiến rất nhiều cường giả trong Hoàng Thành phải chết lặng.
Đường Hạo Thiên ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng khóa chặt Trần Mộc, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Năm đó, ta cũng giẫm lên xương cốt của vô số thiên tài, chỉ một mình ngươi không có tư cách so sánh với ta."
"Biển Đen, Thủy Triều Ngập Trời."
Đường Hạo Thiên giơ cây thương lên, thân thương rung lên một cái, những tia cột nước đen như thác lũ bị khuấy động, lao về phía Trần Mộc.
"Bùm, bùm!" Trong không gian hỗn loạn, hàng trăm cột nước đen ngòm bay ngang qua bầu trời, một luồng sáng đen kỳ quái bộc phát, mang theo khí thế kinh người, bao phủ bầu trời.
Đôi mắt đen của Trần Mộc phản chiếu khung cảnh khủng khiếp kia, khuôn mặt vô cảm, Thái Cổ Ma Kiếm trong tay phóng ra một làn sóng hung ác.
Bùm bùm!
Kiếm vực rung chuyển, những kiếm khí kinh thiên động địa bắn lên trời.
Lưu hỏa thiêu đốt, hư không mở ra, hàng trăm những linh hồn ma quỷ gầm thét, cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến người ta lạnh cả sống lưng.
"Nhất Kiếm Khai Tử Môn, Lưu Hồn Kiếm Trảm."
Trần Mộc cúi đầu, dùng kiếm chém mạnh vào khoảng không.
Kiếm vừa chém ra, trời đất gầm thét!
Đường kiếm này không giải phóng bất kỳ linh lực khủng khiếp nào. Tuy nhiên, nó đột ngột chia khoảng không trước mặt thành hai nửa.
Một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trên bầu trời.
Mọi người nhìn thấy quỷ ảnh lưu hồn vốn bị giam cầm ở một thế giới khác đã hoàn toàn được giải phóng, trên người mang theo một luồng lửa rực cháy, miệng gầm lên.
Một luồng khí chết chóc lan ra, toàn bộ thảm thực vật trong Hoàng Thành đều khô héo, mặt đất dường như bị bao phủ bởi một lớp bột màu xám, trở nên khô cằn và hoang tàn.
Vút!
Kiếm khí khủng khiếp bắn thẳng lên trời, cuối cùng va chạm với hàng trăm cột nước đen ngòm kia.
Bùm!
Trong khoảnh khắc va chạm, bầu trời đột nhiên vặn vẹo. Giây tiếp theo, một âm thanh chói tai vang vọng giữa đất trời, sóng nước đen kịt và ngọn lửa cuồng nộ điên cuồng bùng lên.
Điều kỳ lạ là, khi vừa tiếp xúc với kiếm khí chết chóc, những cột nước đen xì đã bị ăn mòn thành những làn khói đen và biến mất.
"Đúng là một sức mạnh kiếm đạo khủng khiếp."
Vô số cường giả đều tỏ vẻ chấn động.
"Kiếm ý chết chóc sao, đáng tiếc, ngươi đã quên mất trận chiến này là hai chọi một!"
"Ngươi nên đi chết đi, Trần Mộc!"
Trong khi Trần Mộc đang chống lại hàng trăm cột nước đen xì, một bóng dáng xinh đẹp khác đột nhiên xuất hiện từ phía sau Trần Mộc.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta chứa đầy sát ý hung dữ.
Tần Như Nguyệt giơ kiếm lên, một luồng sáng chói lóa chiếu xuống, giống như mặt trời, lơ lửng trên đỉnh đầu.
"Thiên Dương Kiếm Trảm."
Tần Như Nguyệt giơ kiếm chém về phía Trần Mộc.