Trong mắt Trần Mộc lóe lên sát ý hung hãn, vung chém kiếm xuống lần nữa.
Đường kiếm này xé nát hư không.
Một đường kiếm khí dài cả trăm trượng, cắt ngang thần thú Huyền Vũ giống như cắt một miếng đậu phụ, chia nó thành hai nửa.
Sau đó, kiếm khí đó vẫn không suy giảm, đánh thẳng về phía Thiên Hầu.
Trong khoảnh khắc, Thiên Hầu cảm thấy thế giới xung quanh như đóng băng, một cảm giác chết chóc khó tả bao trùm lấy trái tim ông ta.
“Dừng lại!” Đột nhiên, một giọng nói chứa đựng sự tức giận tột độ vang lên từ sâu trong cung điện.
Tuy nhiên, Trần Mộc dường như không nghe thấy tiếng quát giận dữ đó, kiếm khí mang theo sát ý hung dữ lóe lên trước mắt mọi người.
"Bùm!" Mọi người nghe thấy một tiếng nổ khủng khiếp vang lên trên bầu trời, thần thú Huyền Vũ nổ tung, hóa thành những dư chấn quét ra bốn phía.
Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Máu tươi đang nhỏ giọt.
Mọi người trên quảng trường không khỏi trợn trừng mắt, bởi vì bọn họ có thể thấy rõ ràng trên người Thiên Hầu cũng có một vết kiếm, kéo dài từ giữa giữa trán chạy xuống dưới.
Vết kiếm này xẻ cơ thể Thiên Hầu thành hai mảnh.
Thiên Hầu sững sờ nhìn Trần Mộc, chỉ thấy thế giới trước mặt dần dần bị chia thành hai nửa, máu giữa trán phun như suối.
“Thiên Hầu!” Trí Mệnh và Ma Ha đồng thời gầm lên một tiếng thê lương.
Hai trong số bốn lão tổ ra tay ngăn cản Trần Mộc đều bị giết chỉ trong một nén hương.
Màn trình diễn này đã gây sốc cho tất cả mọi người trong toàn bộ Hoàng Thành.
"Trời ạ, tên nhóc này đúng là đáng sợ!" Lúc này, ngay cả Ôn Chính Hoa ngày thường luôn bình tĩnh cũng không khỏi nhảy dựng lên, hai mắt gần như rơi cả ra ngoài.
Bất kỳ một lão tổ nào trong số này cũng đủ gây ra một cơn mưa máu gió tanh ở Nam Châu.
Nhưng bây giờ, Trần Mộc đã giết chết hai trong số bọn họ.
"Đây mà là cảnh giới Thần Tàng tầng bảy sao? Tên này là quái vật, đúng không?"
"Mâu Thần và Thiên Hầu, hai lão tổ của Ninh Quốc đều bị một kiếm chém chết."
"Tên nhóc này muốn gây náo loạn Ninh Quốc sao?"
Π
Lúc này, toàn bộ Hoàng Thành đều sôi sục.
Trận chiến giữa Trần Mộc và bốn người diễn ra trên bầu trời, mọi người trong Hoàng Thành đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Trận chiến này gần như đã lật đổ thế giới quan của mọi người.
Một Thần Tàng tầng bảy, bỏ qua khoảng cách cảnh giới vượt bậc, liên tiếp giết chết hai cảnh giới Vạn Pháp tầng thứ bảy.
Đây chính xác là một chuyện không tưởng.
"Trần Mộc" Trần Thiên Hải ngơ ngác chứng kiến hết thảy, trong lòng ngạc nhiên đến cực điểm.
"Thiếu tộc trưởng... Hắn đã trở nên mạnh như vậy sao?"
Nhiều thành viên của nhà họ Trần cũng bị sốc trước cảnh tượng này.
Cách đây chưa đầy một năm, chàng trai trẻ này thậm chí còn đang phải chật vật khổ luyện ở cảnh giới Hóa Cảnh.
Bây giờ đã có thể chém đôi một Vạn Pháp tầng bảy chỉ
bằng một nhát kiếm, thực lực của Trần Mộc đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Đây đã không thể gọi là thiên tài được nữa, phải gọi là một con quái vật nghìn năm có một mới đúng!
Nhìn thấy thi thể của Thiên Hầu rơi xuống thành hai nửa, Trí Mệnh và Ma Ha đã hoàn toàn phát điên.
“Tên súc sinh, ngươi sẽ không được chết một cách dễ dàng đâu!” Ma Ha trở nên tức giận, gân xanh trên mặt nổi lên như một con rồng có sừng.
Trần Mộc lắc tay, máu trên Thái Cổ Ma Kiếm văng tung tóe. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thậm chí không nhìn về phía Trí Mệnh và Ma Ha, bỏ qua tiếng gầm gừ bất lực của bọn họ, nhìn chằm chằm vào sâu trong cung điện.
"Đường Hạo Thiên, ông định trốn mãi hay sao? Nếu còn không ra mặt, cái danh “cường giả” của ông sẽ khó mà giữ nổi!" Trần Mộc cười nhạo.
Trần Mộc vốn không để ý nhiều đến cái gọi là tử đại lão tổ này.
Bởi vì hắn biết, so với lão già ngồi trong cung, thực lực của bốn người này chẳng đáng là gì.
"Trần Mộc, ngươi là người đầu tiên khiến trẫm tức giận như vậy đấy!"
"Đồng thời, ngươi cũng là người khiến trẫm hối hận vì đã không giết sớm hơn.
Lúc này, một âm thanh vừa thần bí vừa hung hãn từ sâu trong cung điện vang lên.
Mặt đất nứt ra.
Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm vang dội.
Như thể ngày tận thế sắp đến, thế giới tối sầm lại.
Trong Hoàng Thành rộng lớn, tất cả mọi người, dù là dân thường hay võ giả, tất cả đều cảm nhận được áp lực kinh khủng vô hình đang bao trùm lấy họ.
Loại áp lực này lớn hơn của bốn lão tổ kia mấy chục lần, chỉ cần một chút áp lực cũng đủ khiến cả thành phố quỳ rạp xuống đất.
"Đây chính là sức mạnh thực sự của thánh thượng sao?" Trong lòng mọi người đều run rẩy.
Chưa ai từng thấy Đường Hạo Thiên ra tay.
Tuy nhiên, đây là thế giới mà võ đạo lên ngôi, điều kiện đầu tiên để một người có thể ngồi lên ngai vàng là phải có sức mạnh áp đảo tuyệt đối. Nếu không thì làm sao có thể cầm đầu thế giới võ đạo này được.
Vì vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ, sức mạnh của vị thánh thượng này chắc chắn ở một cấp độ cực kỳ đáng sợ.
Vút!
Vút!
Cuối cùng, một chùm ánh sáng khủng khiếp từ sâu trong cung điện bay lên trời, theo sau là một tia sáng, xé nát khoảng không trên đường đi, xuất hiện trước mặt mọi người chỉ trong nháy mắt.
Long bào thêu chín con rồng vàng năm móng giống y như thật, tất cả đều thể hiện sự uy nghiêm của một bậc bề trên. Ông ta chắp tay sau lưng, chỉ cần đứng im trên bầu trời đã đủ khiến tất cả mọi người trên quảng trường không thể thở nổi.
"Đường Hạo Thiên."
Trong mắt Trần Thiên Hải lộ ra sự căm hận vô biên, nhưng đồng thời cũng lóe lên một tia sợ hãi không che giấu được. Ở trước mặt hoàng đế, cho dù tinh thần bọn họ có mạnh mẽ đến đậu thì vẫn luôn tồn tại một nỗi sợ hãi thầm kín.
"Cuối cùng ông ta cũng ra ngoài!"
Trên mặt Ôn Chính Hoa lộ ra vẻ nghiêm nghị, lúc này mới là cuộc chiến thật sự với hoàng thất, thời khắc lật đổ hoàng quyền đã đến!