Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 762: "Lần này, ta sẽ tự tay giết chết ngươi."



"Người không hiểu hiểu đệ tử hận hắn đến mức nào đâu. Nếu hắn không chết, cả đời ta cũng sẽ không thể nào cam tâm được."





"Vì vậy, hãy cho ta tất cả linh lực Thiên Ma trong cơ thể của người đi, sư tôn à!"



"Đệ tử thật sự muốn tự tay giết chết hắn."



Lúc này, Tần Như Nguyệt hoàn toàn rũ bỏ dáng vẻ đáng thương yếu đuối của mình, để lộ ra bộ mặt hung ác.



"Tần Như Nguyệt..." Cảm nhận được linh lực Thiên Ma trong cơ thể không tự chủ mà lao về phía Tần Như Nguyệt, trong mắt Tiêu Thời Vũ mang theo sát ý, nghiến răng nghiến lợi, gầm lên hung hãn.



Tuy nhiên, linh đài đã bị linh khí của đối phương truyền vào, toàn thân trở nên yếu ớt, không thể cử động.



Ông ta căm hận!



Làm sao ông ta có thể nhận một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như vậy làm đệ tử cơ chứ?



Ông ta bất lực nhìn toàn bộ máu và linh lực trong cơ thể đều bị Tần Như Nguyệt hút đi.



Cuối cùng, cơ thể ông ta hoàn toàn teo lại, ngay cả máu thịt cũng biến mất, trở thành một bộ xương khô héo, trôi nổi trong hồ máu.



Lúc này, Tần Như Nguyệt chậm rãi đứng lên, trên cơ thể hoàn mỹ hiện những ma văn với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Những ma văn này quấn quanh cổ nàng ta, giống như một con thuồng luồng màu đen, hung dữ và đáng sợ.



Nàng ta nắm chặt tay, cảm nhận được linh lực dâng trào trong cơ thể. Cuối cùng, nàng ta không giấu được sự hưng phấn trong lòng mà cười điên cuồng.



"Trần Mộc, cuối cùng ta lại có cơ hội tái chiến với ngươi rồi."



"Lần này, ta sẽ tự tay giết chết ngươi."



Trong mắt Tần Như Nguyệt lộ ra sát ý đáng sợ.



Nàng ta sẽ không bao giờ để thứ rác rưởi mà nàng ta khinh thường nhất trèo lên đầu mình, nàng ta sẽ kéo hắn xuống và giẫm nát hắn dưới chân.

Giữa trưa ngày hôm sau, trời nắng như thiêu đốt.



Tại quảng trường trung tâm Hoàng Thành, đám đông người tụ tập đứng xem vẫn xì xào bàn tán. Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào cột đá trên quảng trường, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.



Sau hai ngày phơi nắng, hơn ba mươi người nhà họ Trần bị xích vào cột đá đã trở nên gầy gò hốc hác, da thịt cháy đen, trông vô cùng khốn khổ.



Nghiêm Chung ngồi ở ghế chính trên đài cao, cầm trong tay Giao Long Trọng Huyền Thương, ánh mắt sắc bén nhìn về phía quảng trường.



Tần Long bên cạnh nói: "Nghiêm đại ca, có khi nào tên nhóc kia không tới không? Chúng ta đã ở đây mấy ngày rồi mà hắn ta còn chưa dám lộ diện, có lẽ là sợ quá nên không dám tới cướp pháp trường rồi!”



Nghiêm Chung nhướng mày, cười nhạo: "Nghe đồn, Trần Mộc là một người có tình có nghĩa, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi."



Tuy nhiên, cho dù hắn không đến cũng là dễ hiểu thôi. Bây giờ, hoàng thất Ninh Quốc đang ở thời kỳ đỉnh cao. Trong Hoàng Thành đang có vô số cường giả ẩn mình, chờ Trần Mộc xuất hiện để tấn công.



Mà bên ngoài Hoàng Thành còn có hàng triệu quân đồn trú, một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi chứng kiến một thế trận như vậy, không sợ mới là lạ, sao dám ra ngoài tìm chết cơ chứ.



"Hành quyết đi, chặt đầu tất cả cho ta!" Nghiêm Chung quát lên, sát ý lạnh lẽo/



"Tuân lệnh!"



Tần Long chắp tay, nhảy ra khỏi lôi đài. Một nhóm cai ngục nhanh chóng lôi đám người Trần Thiên Hải từ trên cột đá xuống, quỳ trước đài hành quyết.



"Thả ta ra, lũ súc sinh kia. Chờ tiểu tộc trưởng tới, ngài ấy sẽ không bao giờ buông tha cho các ngươi đâu!"



"Đường Hạo Thiên, ngươi là cẩu hoàng đế, có gan thì ra đây, kêu mấy con chó giết chúng ta, còn gọi gì là hoàng đế nữa. Nếu có gan thì đi ra đánh với ta đây này, ta không sợ ngươi đâu."



"Đường Hạo Thiên, cẩu hoàng đế, ra đây cho ông."



Rất nhiều người nhà họ Trần không ngừng giãy giụa, gào thét dữ dội. Cho dù sắp phải đối mặt với cái chết trên đài hành quyết này, họ cũng không có ý định cầu xin sự thương xót.



Từ lúc nhà họ Trần hạ quyết tâm đưa Trần Mộc rời khỏi Ninh Quốc, Trần Thiên Hải cũng không làm khó những người không dám chống lại hoàng quyền, ông ta đưa cho bọn họ một số tiền rồi để họ rời khỏi nhà họ Trần, sống cuộc sống riêng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv