Lúc này, hư không chẳng khác nào trang giấy, nhẹ nhàng rách ra, ngay cả mắt thường cũng thấy được vết kiếm trong hư không, từ vết kiếm toả ra lệ khí, sờ vào là chết ngay lập tức.
“Không tệ!”, trong mắt lộ ra tia tán thưởng.
Hai thanh kiếm hợp thành một, hắn cảm nhận được thái cổ ma kiếm trong tay tăng lên không chỉ một cấp.
Có thanh kiếm này, cộng thêm võ học kiếm đạo kiếp trước, hắn càng có thể thoải mái thi triển thực lực.
Trần Mộc cất thanh kiếm đi.
Lúc này, có lẽ do Trần Mộc cũng không làm gì ầm ĩ nên Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng từ từ tỉnh lại, mắt đẹp hãi hùng nhìn dị tượng, khi nhìn đến Trần Mộc thì lộ ra tia kỳ quái.
Không cần đoán hai người cũng biết dị tượng này do Trần Mộc tạo thành.
“Cuối cùng các ngươi cũng tỉnh!”, Trần Mộc không để ý tới ánh mắt hai người, tiến lên cười nói.
“Sao chỉ có ngươi, đại tỷ tỷ kia đâu?”, Vạn Lam chớp mắt, hoài nghi hỏi.
Trần Mộc biết nàng ta đang hỏi tới Trí Tuyết nên đáp: “Nàng ta rời đi rồi!”
Hắn cũng không tiết lộ thân phận kiếm linh của Trí Tuyết, vì như thế sẽ lôi ra chuyện Cực Đạo Đế Binh, hắn sợ phiền phức, vậy nên cũng không giải thích nhiều.
Cảm nhận được dị tượng, hai người kia cũng đoán được gì đó, Trần Mộc hẳn là gặp được kỳ ngộ rồi, mà kỳ ngộ có liên quan tới đại tỷ tỷ kia.
Nhưng Trần Mộc không nói, họ cũng không hỏi, dù sao ai cũng có bí mật riêng.
“Chúng ta tĩnh dưỡng ở đây bao lâu rồi?”, Phương Thanh Điệp chớp đôi mi đen.
“Tính sơ thì khoảng 10 ngày rồi!”, Trần Mộc đáp.
“Đã 10 ngày rồi sao?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp hiện lên sự căng thẳng, 10 ngày, có lẽ các tuyển thủ đã ra khỏi mộ kiếm này.
Mà chuyện liên quan tới Trần Mộc có lẽ sẽ không dừng lại, tạo thành sự chấn động ở Nam Châu giới.
Đây chính là một rắc rối không nhỏ!
Lần này tuy mười thế lực lớn đồng thời quyết định tới Đại Hoang mộ kiếm, nhưng cách làm của Trần Mộc lại khá là ác độc, giết hơn phân nửa thiên tài đứng đầu của bọn họ!
Có lẽ hoàng đế Ninh Quốc, tông chủ Thất Huyền Tông, hoàng đế Tống Quốc và rất nhiều người nắm quyền đều đứng bên ngoài nhìn chằm chằm đợi Trần Mộc đi ra ngoài tính sổ!
Nghĩ tới đây, vốn tâm trạng của Phương Thanh Điệp còn đang nặng nề lại càng thêm tuyệt vọng.
Có lẽ nhìn thấy Phương Thanh Điệp nhíu mày, Trần Mộc đưa tay gõ lên đầu nàng một cái, cười nói: "Nghĩ gì thế, cô đừng lo lắng, chuyện này là do ta làm ra, ta sẽ tự mình giải quyết, không để mọi người phải gánh cùng ta đâu!"
Hành động thân mật này của Trần Mộc làm gương mặt lạnh lùng của Phương Thanh Điệp bỗng chốc đỏ bừng, nàng ta cáu giận nói: "Ngươi nói cái gì đó, lần này ngươi là đại công thần của Linh Tiêu Tông chúng ta, sao có thể để một mình ngươi đối mặt. Huống hồ, chúng ta cùng nhau vào Đại Hoang mộ kiếm, cho dù có gánh vác thì cũng phải cùng nhau!"
Trần Mộc lắc đầu cười.
Với thực lực của Phương Thanh Điệp và Vạn Lam, họ cũng là những người tài ba trong số người trẻ tuổi, nhưng so với các thế hệ trước ở địa giới Nam Châu thì vẫn còn kém hơn rất nhiều.
Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng biết được điểm này, bọn họ đều cúi đầu vô lực, cảm giác đó thật sự không tốt một chút nào. . .
"Thật ra. . . với ta mà nói, địa giới Nam châu chỉ là một nơi nhỏ mà thôi!"
"Hiện tại mặc dù cảnh giới của ta còn thấp, nhưng nếu mấy lão già kia muốn lấy được mạng ta thì cũng còn hơi khó!"
"Không sao đâu, tin ta đi!"
Trần Mộc nhẹ nhàng nở nụ cười, thoải mái nói.
Một đời trước.
Hắn đối mặt với những kẻ địch mạnh hơn bây giờ mấy ngàn lần, nhưng bọn họ đều trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn cả.
Chỉ mấy lão già không ra thể thống gì này thì còn chưa đủ để khiến Trần Mộc e ngại đâu.
"Đi thôi, đi ra ngoài nào!"