Ban đầu, khi hắn ở trấn Man Sơn, có được Thiên Tùng Vân Kiếm, cũng chính là tiền thân của Thái Cổ Ma Kiếm hiện tại là nó đã có thể cắn nuốt ma vật rồi. Năng lực này giống với kiếm của Hoang Vô Thần trong truyền thuyết.
“Kiếm trong tay Hoang Vô Thần tên là Cửu Kiếp Ma Kiếm, do Cửu Kiếp Ma Đế thời thái cổ rèn nên... là Cực Đạo Đế Binh!”, Trí Tuyết nói.
Nghe xong câu này, trong đầu Trần Mộc có tiếng sấm nổ vang.
“Cực Đạo Đế Binh? Điều này sao có thể chứ? Ngươi đang đùa ta à?”
Dù Trần Mộc tự nhận mình từng gặp qua vô số bảo vật vào kiếp trước nhưng bây giờ trong lòng hắn vẫn kích động vô cùng.
Cực Đạo Đế Binh là Đế Khí vượt xa Thánh Nhân.
Đạo có điểm cuối hay không thì chẳng ai hay nhưng người gần với đạo nhất là Cực Đạo Tiên Đế!
Mà ở Thần Vực, Cực Đạo Đế Binh cũng chỉ có vài món mà thôi, mỗi món đều tương đương với một thánh địa cổ xưa có lịch sử mấy trăm nghìn năm, thường thì Cực Đạo Đế Binh sẽ được dùng làm bảo vật trấn thủ thánh địa, không hề bị lộ ra ngoài.
Cực Đạo Đế Binh có được uy áp cấp Tiên Đế, dù chỉ là thứ xấp xỉ Cực Đạo thì cũng đủ diệt cường giả Thánh Nhân mạnh nhất.
“Nếu Hoang Vô Thần thật sự có Cực Đạo Đế Binh thì sao còn sợ lão tổ Thiên Ma Cung gì nữa, chỉ cần dùng Cực Đạo Đế Binh là có thể dễ dàng giết chết Từ Thương Lâm rồi!”, Trần Mộc phản bác.
Trí Tuyết lắc đầu: “Ngươi sai rồi, Cực Đạo Đế Binh trong tay Hoang Vô Thần không phải là Đế Binh hoàn chỉnh, dù là thanh Thái Cổ Ma Kiếm trong tay ngươi thì cũng không phải hoàn chỉnh!”
“Có nghĩa là sao?”, Trần Mộc nhíu mày.
Trí Tuyết giải thích: “Năm đó, thời đại loạn lạc, Cửu Kiếp Ma Đế trải qua Đế chiến, Cửu Kiếp Ma Kiếm bị đánh gãy, biến thành chín thanh ma kiếm. Trong đó có sáu phần rơi rụng ở Thần Vực giới, còn ba cái thì rớt xuống đại lục Thiên Võ này!”
“Trong tay ngươi là một, trong tay Hoang Vô Thần là một, đều chỉ là một trong chín đoạn của Cửu Kiếp Ma Kiếm mà thôi!”
Nghe vậy, trên mặt Trần Mộc lộ ra sự kinh hãi, giờ hắn mới biết Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay mình là thanh kiếm không hoàn chỉnh.
Thảo nào ngay cả A Lộ cũng không biết nguồn gốc của nó.
Dù A Lộ đã là người ở cảnh giới Thánh Hiền, nhưng muốn biết bí mật của Cực Đạo Đế Binh thì hiển nhiên là không thể.
Chờ đã!
Trần Mộc chợt nghĩ tới một vấn đề.
“Sao ngươi lại biết được nhiều bí mật về thanh kiếm này như vậy?”, Trần Mộc khiếp sợ.
Ngay cả A Lộ là Thánh Hiền, đi khắp Thần Vực giới cũng không biết nguồn gốc của nó.
Một cô gái Vạn Pháp tầng bảy mà lại biết rõ ràng về bí sử mấy trăm nghìn năm trước như vậy.
Lúc này, Trần Mộc như nghĩ tới gì đó, sắc mặt hơi thay đổi.
“Chẳng lẽ người là kiếm linh của Cửu Kiếp Ma Kiếm?”
Trí Tuyết nhìn chằm chằm Trần Mộc, im lặng hồi lâu mới gật đầu.
“Cửu Kiếp Ma Kiếm chia thành chín, vậy kiếm linh cũng phân thành chín”.
“Ta cũng là kiếm linh không hoàn chỉnh!”
“Trong đầu ta chỉ có vài ký ức mơ hồ của mấy trăm nghìn năm trước!”
Trần Mộc cũng đã hiểu vì sao đối phương là linh thể mà hắn không nhìn ra được là linh yêu gì?”
Hoá ra đối phương vốn không phải do linh yêu hoá thành mà là kiếm linh.
“Ngươi đã có thể thức tỉnh thì tại sao kiếm linh của kiếm ta lại không có dấu hiệu thức tỉnh vậy?”, Trần Mộc hỏi.
Kiếm linh là linh vật sinh ra từ kiếm, không có thân thể, chỉ có một linh thể.
Mà đều có gốc từ Cửu Kiếp Ma Kiếm, theo lời Trí Tuyết thì thanh Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay hắn cũng phải có một phần chín kiếm linh chứ.
“Trong thời đại thái cổ, Cửu Kiếp Ma Kiếm bị đánh gãy, kiếm linh cũng bị tổn thương, ta có thể thức tỉnh là vì Hoang Vô Thần đã cho ta cắn nuốt nhiều hung sát ma khí!”
“Còn phần Cửu Kiếp Ma Kiếm trong tay ngươi thì chưa hấp thu đủ hung sát ma khí nên tất nhiên không thể thức tỉnh”.
“Nhưng ta nhận thấy được là thanh Cửu Kiếp Ma Kiếm trong tay ngươi đã hấp thu được vật chí hung nào đó, có lẽ thức tỉnh chỉ là vấn đề thời gian!”