Lúc này, dù là hoàng đế Ninh Quốc hay những người Bạch Đỉnh Thiên thì không nhịn được mà nhíu mày, trong mắt loé lên sự kiêng dè.
...
Bên ngoài xảy ra địa chấn mạnh.
Trong mộ kiếm, gợn sóng năng lượng không ngừng tàn phá.
Cơ thể Từ Thương Lâm to khoảng nghìn trượng, như người khổng lồ đứng sừng sững trong trời đất, làn khí đen quanh thân hắn ta không ngừng lan ra, bốn dây xích không ngừng rung lắc.
Leng keng! Tiếng kim loại thanh thuý vang vọng, sương mù màu đen mang theo tác dụng ăn mòn khiến ánh sáng trên dây xích dần dần ảm đạm.
“Rắc!”, cuối cùng là một tiếng nổ vang, bốn sợi xích sắt bị kéo đứt.
Hoang hoả nóng bỏng, thân hình khổng lồ phá nát động phủ, bước ra khu mộ.
“Đến rồi!”. Nhóm người dự thi đều lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
“Cung nghênh lão tổ trở về!”
Quỷ Hùng và Diêm Quân cung kính quỳ lạy, hô vang một tiếng, có thể thấy được là trên mặt hai người thể hiện rõ sự kích động.
Ánh mắt Từ Thương Lâm lạnh lùng quét qua hai người Diêm Quân, sau đó cười ha hả: “Ha ha, các ngươi làm tốt lắm, chờ bổn toạ quay về Thiên Ma Cung thì sẽ trọng thưởng!”
“Đa tạ lão tổ!”, Quỷ Hùng và Diêm Quân mừng rỡ nói.
Tiếp theo, Từ Thương Lâm nhìn sang đám Phương Thanh Điệp, Vạn Lam, Đường Tùng Lâm, Kim Vũ Dương và những tuyển thủ khác.
“Thiên tài trẻ đứng đầu của Nam Châu giới đều ở đây sao?”, Từ Thương Lâm nở nụ cười âm trầm.
Đám người Phương Thanh Điệp run lên, vô thức lùi ra sau, họ cảm nhận được sát khí đã ngưng tụ thành thật của Từ Thương Lâm.
“Mọi người đừng sợ, hiện tại thực lực ông ta chỉ là Vạn Pháp đỉnh mà thôi, chưa hoàn toàn khôi phục, chúng ta nhiều người như vậy, đủ để diệt rồi!”
Vào thời điểm quan trọng, Kim Trọng Dương đứng ra quát to.
Sau đó, giọng của hắn ta chưa kịp dứt được một hơi thì sương mù đã quấn quanh thân, tông cho người hắn ta thổ huyết bay ngược ra sau.
“Bùm!”, âm thanh nặng nề vang lên, quanh quẩn trong trời đất.
Mọi người biến sắc.
“Thực lực không mạnh cho lắm, làm màu thì tài đấy!”, Quỷ Hùng và Diêm Quân nở nụ cười mỉa mai.
Tuy thực lực của Từ Thương Lâm chưa khôi phục nhưng dù sao hắn ta cũng là lão tổ đời đầu của Thiên Ma Cung, so với Vạn Pháp đỉnh bình thường thì mạnh hơn không biết gấp mấy lần.
Tiếp theo Từ Thương Lâm lãnh đạm nhìn sang hai người Phương Thanh Điệp và Vạn Lam.
“Vẻ ngoài không tệ, vậy bắt đầu từ hai ngươi đi!”
Phương Thanh Điệp và Vạn Lam biến sắc, tiếp theo, không đợi họ kịp bình tĩnh, một luồng sát khí tận trời ập tới.
Sát khí này khiến cả hai cảm thấy như rơi vào hầm băng.
“Phương tỷ tỷ!”, Vạn Lam túm chặt tay áo Phương Thanh Điệp, khi sát khí kia phủ xuống, sắc mặt nàng ta tái nhợt không còn chút máu.
“Có ta ở đây thì không sao đâu!”
Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp nghiêm túc nhìn đối diện, tay nắm chặt kiếm, chặn trước mặt Vạn Lam, nàng ta rất có ý thức của người làm sư tỷ.
Bốp!
Từ Thương Lâm cười châm chọc, sương mù đen tràn lan, người chuyển động, phóng ra ngoài.
Phương Thanh Điệp cắn răng định lao tới thì một kiếm hung thần giáng từ trên trời xuống, cắm trên mặt đất.
Ầm!
Nhất thời, trời đất dậy lên sóng gió không ngừng quét ngang.
“Một tiểu thi ma mà cũng dám làm càn!”