Nàng hoàn toàn không ngờ rằng Trần Mộc lại chia chiến lợi phẩm cho bọn họ, dù sao chiến lợi phẩm này gần như là do một mình Trần Mộc giành được!
Trần Mộc nhìn dáng vẻ ngại ngùng xoắn xuýt của hai cô gái, cũng bất lực cười.
"Muốn hay không, nếu không muốn thì ta cất đi đấy, cơ hội chỉ có một lần thôi!"
"Muốn, muốn… muốn!"
Vạn Lam nghe vậy, cũng không để ý gì tới thể diện, nhanh chóng lấy một viên từ tay Trần Mộc, đặt vào lòng bàn tay, coi như bảo bối, trên mặt lộ ra vẻ kích động và vui mừng.
Có viên Bất Diệt Kim Đan này, nói không chừng cha nàng thậm chí có thể nhờ viên Bất Diệt Kim Đan này mà lĩnh ngộ được năng lượng vật chất bất diệt, thực sự đột phá được Bất Diệt Cảnh!
Nàng không ngờ rằng vừa bước vào Đại Hoang Kiếm Mộ lại có được thu hoạch lớn như vậy, chuyến đi này hoàn toàn xứng đáng!
Còn gương mặt Phương Thanh Điệp cũng hơi ửng đỏ, nàng cũng nhận lấy một viên từ trong tay Trần Mộc rồi quay đi, dường như có chút ngại ngùng.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của hai cô gái, Trần Mộc cũng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nghĩ đến thể diện của họ nên hắn cũng không để lộ ra.
"Đi thôi, đến chỗ Kiếm Mộ kia xem xem!" Trần Mộc nói.
Đây chỉ là bên ngoài Kiếm Mộ, không phải khu vực Kiếm Mộ thật sự!
Huống hồ, hắn cũng muốn tìm hiểu một việc, liên quan đến những mảnh vỡ chưa hoàn chỉnh trong đầu hắn vừa rồi!
Cửu Khiếu Thi Yêu Tộc và Cửu Khiếu Thi Đế!
Thân thể Trần Mộc vừa chuyển động, liền hóa thành một đạo quang ảnh dẫn đầu, lao về phía chân trời.
"Đi thôi!" Hai cô gái nhanh chóng cất giấu Bất Diệt Kim Đan, đi theo Trần Mộc.
Không gian độc lập này vô cùng rộng lớn!
Trần Mộc bay được một lúc, trước mắt vẫn là vùng đất nâu đỏ vô tận, chỉ là sát khí trong cơn gió hung hãn thổi tới càng mạnh hơn.
"Kiếm ý thật mạnh mẽ!" Trần Mộc không khỏi khen ngợi.
Cho dù đã ba ngàn năm trôi qua, kiếm ý chết chóc trong Kiếm Mộ này vẫn mạnh mẽ như vậy.
Tuy nhiên, không đợi đám người Trần Mộc đi vào bao lâu.
Thân hình của Trần Mộc đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?" Phương Thanh Điệp cau mày, khó hiểu nhìn Trần Mộc.
Trần Mộc không trả lời mà nhìn xung quanh.
Chỉ thấy không gian trước mặt chợt gợn sóng nhẹ, giống như một viên đá rơi xuống hồ, tạo thành ngàn đợt sóng.
Linh khí trời đất xung quanh cũng đang tụ tập về phía vị trí này, như thể đang bị một ma thuật cổ xưa nào đó kéo lại! Những đám mây đen phía trên bầu trời ầm ầm vang lên âm thanh giận dữ của một con rồng cổ xưa.
"Đây là..." Phương Thanh Điệp cũng lập tức chú ý tới sự khác thường xung quanh, khuôn mặt thay đổi lớn.
Khi không gian bị bóp méo, ngay cả những ngọn núi xung quanh cũng trở nên mờ ảo, hư hư thực thực, khiến người ta không phân biệt rõ.
"Linh trận thuật sao?" Cảm giác được xung quanh mình có sự biến động kỳ quái, Trần Mộc nheo mắt lại: "Xem ra có người không muốn chúng ta rời khỏi nơi này dễ dàng như vậy!"
Nghe vậy, gương mặt Phương Thanh Điệp và Vạn Lam lập tức trở nên nghiêm trọng, giao tiếp linh khí trời đất, thuật pháp đóng băng không gian, hiển nhiên là một linh trận thuật rất lớn mạnh nào đó!
Soạt. Soạt. Soạt.
Lúc này, từ trên trời cao, đột nhiên có một cột sáng sắc bén bắn ra từ một lăng kính tám mặt, bao vây tứ phía, nhanh chóng nhốt ba người Trần Mộc vào trong đó.
Nhìn vào linh trận quen thuộc này, Trần Mộc đại khái đã biết vị khách này là ai, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phía xa.
Chỉ thấy phía sau lăng kính tám cạnh, một cô gái dịu dàng trong bộ váy đỏ dần lộ diện.
Cô gái có dáng người tuyệt đẹp, khuôn mặt thanh tú, khí chất ôn hòa, đứng trên bầu trời, giống như một phong cảnh độc đáo và xinh đẹp.
"Quả nhiên là ngươi!" Trần Mộc nhìn thiếu nữ đó, lạnh lùng nói.
Người đến không ai khác chính là một trong hai tỷ muội song sinh mà Trần Mộc gặp ở thành Thiên Sơn, Quý Huyên!
Trần Mộc liếc nhìn bên cạnh Quý Huyên, nhìn qua có thể thấy ba thiên tài hàng đầu của Thất Huyền Tông dường như đã bị tách ra.
"Để lại một viên Bất Diệt Kim Đan, sẽ để các ngươi rời đi!" Quý Huyên lạnh lùng nói.
Trần Mộc cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia thích thú: "Ngươi nói lời này không thấy buồn cười sao? Chỉ dựa vào một mình ngươi, ngươi cho rằng có thể đánh lại chúng ta sao?"
Quý Huyên khẽ cau mày: "Ta biết, dựa vào Bát Lăng Ly Hỏa Trận này không thế nhốt ba người các ngươi, cho nên..."
Vừa dứt lời, một tay của Quý Huyên từ trong ống tay áo thò ra, bàn tay ngọc trong suốt như băng, trắng nõn như không dính một vết bụi bặm, ấn thẳng về phía hư không.
"Uỳnh!"