“Ha ha, Trần huynh quả nhiên hiểu rõ nguyên tắc mà!”, đại hoàng tử Liêu Quốc cười ha ha, trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp và Vạn Lam nhìn sang Trần Mộc, miệng há hốc, vừa định quát lớn thì thấy Trần Mộc cong môi, hai người lập tức ngừng miệng.
Mấy hôm nay, khi đã tiếp xúc với Trần Mộc thì cũng hiểu đại khái tính cách của đối phương. Tên này nhóc rất cứng đầu, nào phải là kẻ nhân từ hiền lành gì.
Phương Thanh Điệp và Vạn Lam không nói gì.
“Lấy đan!”
Bên phía Dương Tùng, thiếu nữ quyến rũ kia không chút chần chờ, trong mắt hiện lên tia tham lam, cơ thể chuyển động, lao về phía động phủ, tay vươn ra, hướng về phía kim đan bất diệt của ba cái xác khô.
Mà khi nàng ta ra tay, Trần Mộc liếc mắt, dùng âm thanh cực nhỏ truyền âm cho Phương Thanh Điệp và Vạn Lam: “Lát nữa cẩn thận một chút!”
Nghe thấy lời Trần Mộc, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam run người nhưng tình huống đặc biệt, họ không tiện hỏi thăm Trần Mộc nên âm thầm vận hành linh lực, ngưng tụ một tầng ánh sáng như ẩn như hiện bên ngoài.
Bùm!
Mà khi tay ngọc của thiếu nữ sắp đụng vào ba cái xác khô kia thì chúng bỗng mở bừng mắt.
Con mắt đỏ chót, không có một chút cảm xúc, chỉ có khí sát lục đang cuồn cuộn dâng lên!
Khí sát lục này dù giống nhưng không phải của người, cũng chẳng phải ma, nó tuôn như lũ xối, chỉ trong tích tắc đã đánh vỡ phòng ngự của thiếu nữ Liêu Quốc, trước mắt mọi người như xuất hiện một biển máu trên chiến trường địa ngục.
“A...”, tiếng hét hoảng sợ chói tai lập tức vang lên.
“Hoàng muội!”, bên trên động phủ, Dương Tùng biến sắc định lao tới.
Nhưng lúc này, động phủ bỗng rung lắc.
Khí sát lục kia tuôn ra, kèm theo kiếm quang cuồng bạo, kiếm quang lấy khí sát lục làm trung tâm, nên nó như đã lĩnh ngộ ý chí giết chóc thật sự.
Thiếu nữ Liêu Quốc còn không có cơ hội tránh né là người đã bị kiếm quang chém thành từng mảnh.
Máu tươi bắn như mưa, hiện trường hỗn loạn.
Ba người Trần Mộc cách động phủ gần nhất, may mà trước đó đã đề phòng nên phóng thích linh lực, từ đó mới chịu đựng được khí sát lục kia.
Kiếm quang cuồng bạo kia quá mạnh mẽ, nó như lưỡi hái tử thần không ngừng gieo hạt “đỏ” xuống đất, cắt ra vô số vực sâu.
Còn ba người Trần Mộc thì bị hất ra trăm mét.
“Có chuyện gì thế? Chẳng lẽ ba vị tiền bối Bất Diệt này chưa chết?”
Trong lòng Vạn Lam hoảng sợ, nếu thật sự là thế thì quá kinh khủng, nên biết mộ kiếm Đại Hoang đã tồn tại mấy nghìn năm, cho dù là cường giả Bất Diệt thì cũng đã chết mới đúng.
“Không đúng, đây là kiếm quang do vị Đại Hoang Kiếm Tôn kia lưu lại!”, Trần Mộc trầm giọng nói.
Nghe vậy, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam đều giật mình, tin tức này còn đáng sợ hơn suy đoán của Vạn Lam.
Qua mấy nghìn năm rồi mà kiếm quang do vị Kiếm Tôn kia lưu vẫn còn?
Ánh mắt Trần Mộc cũng lộ ra tia kinh ngạc, theo hắn đoán, không gian mộ kiếm này đã xuất hiện vào ba nghìn năm trước, nếu không nhầm thì ba cái xác khô này đều là người sống khi ấy, chắc là đã chết dưới kiếm của Đại Hoang Kiếm Tôn.
Mà Đại Hoang Kiếm Tôn kia đã lĩnh ngộ kiếm ý sát lục, rất mạnh mẽ nên mới còn tới bây giờ.
“Hoàng muội!”, thấy thiếu nữ bị chém thành từng mảnh dưới kiếm quang, Dương Tùng tức giận gầm lên.
Tiếp theo hắn ta dùng ánh mắt sát khí lạnh lùng nhìn sang Trần Mộc.
“Là ngươi!”
“Là tên súc sinh này hại chết hoàng muội của bổn vương!”
“Ngươi biết rõ có nguy hiểm mà vẫn cố ý dụ chúng ta tiến lên!”
Dương Tùng phẫn nộ gầm lên.
Trần Mộc cười: “Rõ ràng là do các ngươi tham lam, trách được ai hả? Muốn thì trách chính các ngươi ngu, đám... ngu xuẩn!”