Trần Mộc cũng không hoài nghi lời của thụ yêu này vì Nguyên Minh Tôn Thượng là cường giả đứng đầu, chỉ người Thần Vực mới biết.
Nếu thụ yêu không có được sự chỉ bảo của Nguyên Minh Tôn Thượng thì sao có thể biết được sự tồn tại của ông ta.
“Sau đó thì sao? Nguyên Minh Tôn Thượng đi đâu rồi? vả lại sao ông ta lại tốn sức đi ngàn dặm xa xôi từ Nguyên Minh giới tại Thần Vực để tới đại lục Thiên Võ?”, Trần Mộc nhìn thụ yêu hỏi.
Lời này cũng làm dâng lên sóng to gió lớn trong lòng thụ yêu.
Ông ta ngẩng đầu, con ngươi già nua trừng lớn: “Ngươi... ngươi là người phương nào? Sao biết Nguyên Minh Tôn Thượng tới từ Nguyên Minh giới?”
Ông ta nhớ là mình chỉ giới thiệu Nguyên Minh Tôn Thượng chứ không nói là ông ta tới từ Nguyên Minh giới,
Sao một thằng nhóc Thần Tàng tầng ba có thể biết được?
“Ta à?”, Trần Mộc cười, trong mắt lộ ra tia sâu xa: “Chuyện của ta, ngươi đừng nên tìm hiểu, không có lợi cho ngươi đâu!”
Thụ yêu tên Hồng Châu ngạc nhiên nhìn Trần Mộc, từ khi ông ta biến thành hình người thì cũng đã hơn nghìn năm, từng gặp không ít chuyện lạ nhưng thiếu niên trước mặt lại cho ông ta cảm giác nhìn không thấu.
Dù là ba câu hỏi của Trần Mộc hay ba câu trả lời thì đều không giống lời của một thiếu niên 18 có ngộ tính!
“Nói đi, ngươi không nói thì sau này không có cơ hội mở miệng nữa!”
Trần Mộc liếc mắt, trong đó có chút ý uy hiếp đe doạ.
Hồng Châu có chút kinh ngạc, ông ta sống hơn mấy nghìn năm, hiện tại lại bị một thằng ranh mười mấy uy hiếp?
Ông ta cười khổ rồi vẫn ngoan ngoãn đáp: “Thật ra ta cũng không biết Nguyên Minh Tôn Thượng tới đại lục Thiên Võ làm gì, ta chỉ biết ông ta muốn giết một số người!”
“Giết người?”, Trần Mộc nhíu mày: “Kẻ thù của ông ta?”
“Chắc vậy, theo ông ta nhiều năm như vậy, ta có thể cảm nhận được sát tâm nặng nề mà rất thuần tuý của đối phương...”
Sắc mặt Hồng Châu trở nên nghiêm túc, ông ta nhớ lại khi mình đi theo Nguyên Minh Tôn Thượng, tuy Nguyên Minh Tôn Thượng không nói muốn giết ai nhưng sát tâm rất kiên định, khiến ông ta biết Nguyên Minh Tôn Thượng có thù hận sâu nặng với đối phương.
Thậm chí là tới mức không thể không giết!
“Sau đó thì sao ông ta báo được thù không?”, Trần Mộc hỏi tiếp.
Hồng Châu vẫn cười khổ: “Ta không biết, ta theo tới Nam Châu rồi thì ông ta bỗng biến mất, ta cũng không biết đi đâu, chỉ được bảo chờ ở đây!”
“Một lần chờ này là kéo dài nghìn năm!”
“Có lẽ Nguyên Minh Tôn Thượng đã quên mất ta rồi!”
Hồng Châu lắc đầu, dáng vẻ tang thương toát ra sự buồn bã.
Ông ta chỉ là một thụ yêu nhỏ bé, là thú cưng mà Nguyên Minh Tôn Thượng thu phục lúc rảnh rỗi.
Đối với thú cưng, sao ông ta có thể để ý, chỉ là tiện tay vứt bỏ thôi!
Trần Mộc ngồi xếp bằng, mặt đối mặt, cách Hồng Châu hai thước, hắn cảm nhận được sự tự ti trong lòng Hồng Châu. Có lẽ sự tự ti này mới khiến ông ta muốn nhanh chóng lột xác thì linh yêu thượng cổ.
“Vậy sao ngươi không đi ra ngoài?”, Trần Mộc hỏi.
“Sao ta không muốn chứ nhưng ta sợ chủ nhân Nguyên Minh Tôn Thượng sẽ quay lại, tìm không thấy ta thì ta không còn gặp được chủ nhân nữa! Vậy nên ta không thể rời đi!”
Hốc mắt Hồng Châu ửng đỏ, hai hàng lệ chảy ra.
Lúc trước ông ta có thể biến thành người là do có Nguyên Minh Tôn Thượng dùng tiên lộ quỳnh tương chăm sóc, vậy nên mới có cơ hội thật sự lột xác.
Ông ta luôn ghi nhớ ơn nghĩa này.
“Còn gì nữa không? Trừ điều này thì còn nguyên nhân gì khiến không dám ra ngoài?”, Trần Mộc lạnh nhạt nói.
“Ngươi... ngươi... ngươi muốn nói gì?”
Thụ yêu ngẩng đầu, nhìn Trần Mộc đầy quỷ dị, trong đôi mắt đó loé lên tia sợ hãi.
Sự sợ hãi nhiều hơn trước gấp mấy lần,