Cuộc chiến tranh giành vị trí đã kết thúc.
Vé đi vào mộ kiếm Đại Hoang đã không còn tranh cãi.
Các đệ tử thân truyền khác cũng không nhắc đến điều đó nữa.
Trong số các đệ tử thân truyền của Linh Tiêu tông, Nhan Lương Quân là người mạnh nhất. Nếu ngay cả hắn ta cũng bị đánh bại thì đương nhiên không có người nào dám lên tiếng phản đối.
Buổi tối ngày cuộc thi kết thúc.
Trần Mộc trở về cung điện, ngồi khoanh chân, điều chỉnh linh lực trong cơ thể.
Trận chiến này cũng là một hao tổn lớn đối với hắn, hắn không chỉ phải đối đầu với mấy cường giả cảnh giới Vạn Pháp, mà còn sử dụng sức mạnh của ấn thần Đại Địa. Giờ đây, hắn đã rơi vào trạng thái mất sức tạm thời.
Tuy nhiên, càng ngày, Trần Mộc càng thành thạo việc khống chế ấn thần này, cho nên tác dụng phụ của ấn thần cũng càng ngày càng giảm bớt.
Trên giường, sau hai giờ điều hòa cơ thể, Trần Mộc mở mắt, nắm chặt tay, cảm nhận linh lực lần nữa tràn ngập cơ thể, lúc này mới thở ra một hơi.
"Không biết những ấn thần khác đang ở nơi nào?"
Trần Mộc nhìn lá bùa màu vàng đất trong lòng bàn tay với vẻ mặt trầm tư.
Sức mạnh của ấn thần là điều mà trước mắt ngay cả Trần Mộc cũng không thể dễ dàng bỏ qua, đương nhiên hắn hy vọng có thể tìm được nhiều ấn thần hơn.
Tổng cộng có chín loại ấn thần, bây giờ hắn chỉ mới có được một trong số đó.
Đêm khuya, Trần Mộc đang điều hòa khí tức, đám người Hàn Giang Tuyết cũng không quấy rầy hắn.
Tin tức Trần Mộc giành được vị trí trong mộ kiếm Đại Hoang đã quét qua toàn bộ Linh Tiêu tông như một cơn cuồng phong.
Trong khi Linh Tiêu tông đang xảy ra chấn động.
Ở một vùng núi xa xôi khác, nơi đây rất hoang vu, không có dấu vết của con người, nhưng giữa núi non mù sương có rất nhiều cung điện nguy nga tráng lệ mà không ai hay biết.
Khác với những cung điện khác, những cung điện ở đây được làm hoàn toàn bằng vàng đen, bốn phía dường như được bao quanh bởi một luồng khí màu đen chết chóc, tà khí vất vưởng, cực kỳ đáng sợ.
Đây chính là trụ sở của Thiên Ma Cung.
Sau hàng nghìn năm ngủ yên, Thiên Ma Cung đã bắt đầu lại với dáng vẻ hùng vĩ vốn có.
Lúc này, sâu trong một cung điện, một tòa điện u ám và bí ẩn dưới dưới lòng đất. Bốn bức tường được khảm đèn dầu, ánh lửa yếu ớt đung đưa, chiếu sáng khung cảnh kinh hoàng của cung điện dưới lòng đất này.
Có khoảng chục nghìn bộ xương nhỏ màu trắng lạnh lẽo xếp chồng lên nhau trong góc, những bộ xương này có hình dạng nhỏ nhắn, giống như xương của trẻ sơ sinh.
Những đứa trẻ này trước khi sinh ra đã bị lột hết da thịt, chỉ còn lại xương trắng, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức khiến người ta run rẩy.
Ở giữa cung điện dưới lòng đất có một hồ máu rộng khoảng mười trượng, hồ máu không chứa nước mà toàn là máu tươi nóng hổi.
Chỗ máu này dường như đã được xử lý đặc biệt, đáy hồ rõ ràng cực kỳ nóng, nhưng trên mặt lại truyền đến một luồng khí lạnh thấu xương.
Trong hồ máu có một bóng người trẻ tuổi ngồi khoanh chân, nước da tái nhợt như người chết.
Cô đơn.
Lạnh lẽo.
Đây là cảm giác duy nhất mà người trẻ tuổi có.
Nếu không phải vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim nhẹ nhàng lên xuống trong lồng ngực của thiếu niên, bất cứ ai đến đây đều cho rằng hắn ta đã chết.
Chàng trai trẻ này có vẻ ngoài tuấn tú, mái tóc màu nhạt buông sau vai, khuôn mặt sắc như dao, các góc cạnh sắc bén nhưng lại không mất đi vẻ mềm mại. Ngoài ra, trên người hắn ta còn có khí chất uy nghiêm của những người đứng đầu trong hoàng tộc.
"Loạt xoạt!"
Người trẻ tuổi này dường như đang tu luyện một loại ma công nào đó. Những dao động thần bí lan ra, lỗ chân lông khắp cơ thể mở rộng, dòng máu nóng trong hồ dần dần di chuyển, thâm nhập vào cơ thể và hòa vào máu thịt của hắn ta.
Trong khoảng thời gian hấp thụ này, sắc mặt của người thanh niên càng ngày càng trắng bệch như người chết, không còn một giọt máu.