Giữa quảng trường bao la, người đông như mắc cửi, phóng tầm mắt nhìn tới, cả sân bãi bao la đều bị một biển người chiếm cứ, đầu người nhốn nháo đếm không hết được, kéo dài đến cuối cả tầm mắt.
Mà trong số đó, có rất nhiều đệ tử thân truyền đã tụ hội về đây.
Trong Linh Tiêu Tông, số lượng đệ tử thân truyền cũng không nhiều, chỉ có hai mươi, ba mươi người mà thôi, nhưng hai mươi, ba mươi người này lại là người mạnh nhất trong số các đệ tử.
Sau đó không lâu, một số đệ tử cũ nhận ra có điều gì đó khác thường, những khuôn mặt quen thuộc lâu ngày không thấy, hôm nay lại cùng nhau xuất hiện!
"Người kia có phải là Từ Phong không?"
"Từ Phong? Từ Phong lại xuất quan à!"
"Đó là. . . Thương Hào à? Không ngờ tên này cũng tới!"
"Từ Phong và Thương Hào! Đã ba năm rồi chưa thấy bọn họ lộ diện nhỉ, không ngờ họ cũng muốn giành lấy vị trí cuối cùng trong Đại Hoang Mộ Kiếm này, vậy mới hấp dẫn được bọn họ xuất hiện!"
"Lần này Trần Mộc xui xẻo rồi, nếu hai người này cũng xuất quan thì chỉ e vị trí Đại Hoang Mộ Kiếm này phải đổi người rồi!"
". . ."
Trong đám người ồn ào náo nhiệt, có hai người trẻ tuổi đứng cao ngạo nghễ.
Một người có làn da ngăm đen, hình như là do tu luyện một đại pháp luyện thể nào đó, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, làn da lại ánh lên màu đen óng ánh, giống như sắt mịn đã được tôi luyện, không thể nào phá hủy.
Một người khác lại đeo một thanh đại kiếm trên lưng, thanh kiếm dài ước chừng tám thước, nói là một thanh kiếm, chẳng bằng nói giống như là một khẩu súng hơn.
Bởi vì cây kiếm này thực sự quá dài, có lẽ cũng vì thanh kiếm này, cho nên mặc dù hắn đứng lẫn trong đám đệ tử thân truyền, nhưng vẫn dễ thấy vô cùng.
Mà hai người này chính là nhân vật kiệt xuất trong số các đệ tử thân truyền, Từ Phong cùng Thương Hào.
"Chỉ là một thằng nhóc ở cảnh giới Thần Tàng mà thôi lại dám mở lôi đài, ngông cuồng đòi một mình đấu hết với các đệ tử thân truyền, hôm nay ta cũng muốn mở mang kiến thức xem thử, hắn là người thế nào đây?"
Ánh mắt của Từ Phong đầy ác liệt, liếc nhìn xung quanh chỉ bằng nửa con mắt, hắn liếc nhìn nhóm người, thờ ơi nói.
"Xem ra Từ huynh cũng thấy hứng thú với vị trí trong Đại Hoang Mộ Kiếm à?" Thương Hào chắp hai tay sau lưng, kinh ngạc cười nói.
"Năm năm mới có thể đi vào Đại Hoang Mộ Kiếm đó một lần, ai mà không hứng thú. Nhưng mà, so với Đại Hoang Mộ Kiếm, ta lại muốn đạp thằng nhãi ngông cuồng, không biết sống chết kia dưới chân mình hơn, cho hắn biết Linh Tiêu Tông này không phải ai cũng ngông cuồng thế được!" Từ Phong bâng quơ nói.
Trên đài cao.
Tất cả trưởng lão đều tụ hội, ngay cả Vạn Trọng Sơn cũng có mặt ngồi trên ghế tựa bằng vàng, hứng thú nhìn xuống dưới.
Ông ta đã cảnh cáo Trần Mộc, Linh Tiêu Tông ngọa hổ tàng long, những cường giả đỉnh cấp trẻ tuổi kia không hề yếu ớt như bề ngoài, rất nhiều lão đệ tử thân truyền sau một thời gian trưởng thành đã dần khiêm tốn lại, kiềm chế sự sắc bén của mình và không hoạt động nữa.
Bây giờ, Trần Mộc mở lôi đài, trước sự mê hoặc với vị trí ở Đại Hoang Mộ Kiếm, rất nhiều nhân vật thiên tài nổi tiếng năm đó chắc chắn sẽ về đây.
"Lý Khâu đến rồi!" Giữa biển người, có người hét lên một câu.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía thanh niên có nụ cười âm khí đó, hôm nay Lý Khâu cũng được xem là một trong những nhân vật nổi tiếng.
Ai mà ngờ rằng, chỉ trước ngày tỷ thí một ngày, người đó phá được cảnh giới Vạn Pháp.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Lý Khâu lại vô cùng hưởng thụ. Hắn thích được mọi người chú ý, nhưng tất cả những thứ này lại bị phá hư chỉ vì sự xuất hiện của Trần Mộc.
Hôm nay, hắn phải cho những người khác biết, Lý Khâu hắn sẽ luôn đứng trên đầu người khác!
"Trần Mộc cũng tới rồi!" Lúc này đây, trong đám người lại có người lên tiếng.
Tất cả mọi người ở đó đều ngóng nhìn.