Người này đúng là không coi ai ra gì!
“Trần Mộc, ngươi quá ngông cuồng!”, Nhan Ngọc Yên cắn môi, trong mắt toát lên lửa giận.
“Đừng nói nhảm nữa, có gan thì tới, nhát cấy thì biến sang một bên!”, Trần Mộc không hề nể mặt nàng ta, vung tay nói.
“Được, chúng ta ứng chiến! Chỉ cần ngươi đừng hối hận là được!”
Lý Khâu đứng lên, mặt mũi hung hăng, nhìn Trần Mộc như con rắn độc đang theo dõi con mồi.
“Ha ha, vui vẻ là được!”
Trần Mộc lạnh lùng cười.
Trong đại điện, nhìn thấy Trần Mộc bố trí võ đài, chuẩn bị nghênh chiến với các đệ tử thân truyền khác, trong mắt Vạn Trọng Sơn hiện lên một tia bất lực, nhưng ông ta cũng không ngăn cản hắn. Suy cho cùng, dùng sức mạnh để nói chuyện sẽ là bằng chứng tốt nhất.
Nếu Trần Mộc thật sự có thể đánh bại những đệ tử thân truyền này, vậy thì không ai có thể tranh giành vị trí trong mộ kiếm Đại Hoang với hắn nữa.
Tuy nhiên, đệ tử thân truyền vượt xa so với đệ tử nội môn. Họ được hưởng những tài nguyên tốt nhất trong môn phái, ai nấy đều xuất sắc, thường xuyên trải qua nhiều trận chiến sinh tử. Thực lực, trí tuệ và kinh nghiệm chiến đấu của họ đều cao hơn rất nhiều so với đệ tử nội môn.
"Tên nhóc này lại bốc đồng như vậy rồi." Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Giang Tuyết hiện lên vẻ bất lực, nàng ta khẽ thở dài. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Mộc, mặc dù vẫn có hơi lo lắng nhưng nàng ta cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi Trần Mộc đưa ra quyết định cuối cùng, mọi người trong đại sảnh lần lượt giải tán với vẻ mặt phức tạp.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Lý Khâu lại lặng lẽ bước tới trước mặt Trần Mộc, mỉm cười chế nhạo: "Trần Mộc, đừng trách chúng ta bắt nạt ngươi. Trong ba ngày này, ngươi hãy cố gắng hết sức mà nâng cao sức mạnh của bản thân đi.”
"Ta cũng sẽ không làm phiền ngươi ở trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn nữa.”
"Tuy nhiên, sau ba ngày này, ta sẽ tự tay xé nát miệng ngươi."
Lý Khâu siết chặt nắm đấm, trên mặt nở nụ cười hung ác.
"Chỉ dựa vào một... phế vật như ngươi?" Đôi mắt đen láy của Trần Mộc nhìn thẳng vào hắn ta, bình thản phun ra vài chữ.
Với sức mạnh của những người như Lý Khâu, Trần Mộc vẫn chưa thực sự coi họ là đối thủ. Sở dĩ Trần Mộc thành lập võ đài này chỉ vì muốn dập tắt hoàn toàn những lời đàm tiếu trong tông môn mà thôi.
"Ngươi..."
Thấy Trần Mộc hành động ngạo mạn như vậy, Lý Khâu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Giờ ngươi cứ cố mà khoác lác nữa đi.” Lý Khâu hung tợn trừng mắt nhìn Trần Mộc, sau đó hất tung áo choàng rồi rời đi.
Đôi mắt đẹp của Nhan Ngọc Yên cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Mộc, và ánh mắt của Trần Mộc gặp hắn. Cả hai đều không nói gì nhưng sự lạnh lẽo trong mắt họ khiến tim họ đứng ngồi không yên.
Sau đó, Nhan Ngọc Yên bình tĩnh xoay người rời đi.
Sau khi mọi người giải tán, Trần Mộc một mình đi tới Vạn Trọng Sơn, Vạn Trọng Sơn ngạc nhiên liếc nhìn Trần Mộc, hỏi: "Nhóc con, còn chuyện gì nữa sao?"
"Tông chủ, khi nào thì tòa điện của ta sẽ hoàn thành xong?" Trần Mộc hỏi.
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn có hơi kỳ lạ: "Chắc hai ngày nữa sẽ xong, sao vậy, có vẻ như ngươi rất quan tâm?"
Trước đây, Trần Mộc luôn rất thờ ơ đối với những vấn đề liên quan đến cung điện, nhưng không ngờ lần này lại chủ động đề cập.
Linh Tiêu tông vô cùng rộng lớn, núi non trùng điệp, muốn xây dựng một cung điện cho đệ tử thân truyền không khó, mà đây chính là phần thưởng mà ông ta đã hứa với Trần Mộc từ lâu.
"Không phải vậy, chẳng qua là lần này đi tới hai thành Hoài Dương và Thiên Sơn, may là có Tiểu Hoàn dẫn đường. Ta muốn để Tiểu Hoàn ở lại cung điện của ta để trông nom mọi việc, có được không?" Trần Mộc nói.
Trên mặt Vạn Trọng Sơn lộ ra nụ cười thâm sâu, Tiểu Hoàn chỉ là một thị nữ nhỏ của Linh Tiêu tông, Trần Mộc muốn có một thị nữ cũng không có gì khó.
Ông ta gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, nhưng mà nhóc con nhà ngươi nên kiềm chế lại một chút. Mặc dù ngươi rất mạnh nhưng ở Linh Tiêu tông vẫn còn có ngọa hổ tàng long."
"Đám Lý Khâu cũng không phải là đệ tử thân truyền đứng đầu, lần này nếu như ngươi công khai khiêu chiến tất cả đệ tử thân truyền, e rằng sẽ khơi dậy lửa giận của những người đã mai danh ẩn tích lâu ngày."