Thời trẻ tuổi, ông từng dẫn theo ba nghìn quân đánh thẳng doanh trại kẻ địch, thắng được ba mươi nghìn quân Đường Quốc, lấy ít thẳng nhiều, một trận thành danh, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất Ninh Quốc.
Sau này, ông đã thế hiện ra tài năng quân sự của mình, liên tục dẫn quân đánh tan vài lần xâm lược bao vây của Đường Quốc, có công rất lớn trong việc bảo vệ biên cảnh Ninh Quốc.
Nghe đồn chỉ cần dùng một bộ đồ màu xanh của ông treo ở cửa thành thì cũng đủ đế dọa ba mươi nghìn quân của đối phương.
Ông chính là quân thần mạnh nhất có thể khiến cho nước đối địch nghe tiếng sợ vỡ mật, cũng chính là truyền kỳ cả một thế hệ của Ninh Quốc!
Nhờ có tên tuổi của ông, mấy chục năm qua Đường Quốc vẫn luôn thành thật, không dám có bất cứ tâm tư dòm ngó gì.
Cho đến nửa năm trước, Hạ Vấn Thiên dùng lý do tuổi già sức yếu để từ chức về quê. Đến lúc này, nhân vật truyền kỳ cả một thế hệ mới bước xuống sân khẩu
Chỉ là hiện giờ, Khương Âm không thể nào ngờ được vị quân thần này không phải từ chức vì tuổi già sức yếu, mà là vì trúng độc,
“Không ngờ có thế gặp được Hạ lão tiên sinh ở đây. Thật là thất lễ!” Khương Âm vội vàng chắp tay, tôn kính nói.
Dưới bầu trời này, Hạ Vấn Thiên thật sự gánh nổi hai chữ tiên sinh. Vì có tài năng quân sự của ông, nên Ninh Quốc mới có thể không bị các nước khác ức hiếp. Có thể nói, Hạ Vấn Thiên chính là một vị thần không thế coi thường trong suy nghĩ của người Ninh Quốc.
Thấy Khương Âm cung kính như vậy, trên mặt Hạ Chỉ Lan lộ ra vẻ kiêu ngạo. Nàng ta cho răng, trong thiên hạ chỉ có một mình ông nội nhà mình có thể gánh nổi hai chữ tiên sinh. Còn về thiếu niên mồm mép lươn lẹo trước mắt này, hẳn hoàn toàn không xứng!
“Ha hả, chỉ là hư danh mà thôi!” Hạ Vấn Thiên cười khố. Đạt được thực lực và địa vị cao như hiện giờ, lại có tác dụng gì đâu, hän đã là người sắp xuống mồ rồi.
“Tiên sinh, ngài đã biết bệnh của lão phu, vậy ngài có biết cách chữa bệnh không?” Hạ Vấn hỏi với ánh mắt chờ đợi.
Tuy rắng nhìn thì thấy thực lực của Trần Mộc chỉ mới ở cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ ba, nhưng mà ánh mắt và kinh nghiệm của đối phương đều làm Hạ Vấn Thiên cảm thấy rất giật mình,
Bởi vậy, ông cũng bắt đầu có chút mong chờ, gửi hy vọng lên người Trần Mộc.
“Tuy rắng thi độc trên người ông đã lan tràn trong cơ thế, nhưng may mắn là chưa ăn mòn hết ngũ tạng lục phủ. Nếu. muốn chữa thì vẫn còn kịp” Trần Mộc từ tốn nói.
Có thể chữa? Tên thiếu niên thần bí này thật sự có cách chữa?
“Với nhân mạch và địa vị của lão phu trong hoàng thành, chỉ cần tiên sinh có thế chữa khỏi bệnh cho lão phụ, thì lão phu có thế đồng ý với ngài bất cứ yêu cầu nào”
Hạ Vấn Thiên nghiêm túc nói. Những lời của ông không hề có chút khoa trương. Tuy rằng hiện giờ ông đã rời khỏi triều đình, nhưng bên trong quân đội vẫn còn có nhiều cấp tướng do chính ông bồi dưỡng lên. Vậy nên, dù là nhân mạch hay địa vị, ông đều có nhiều hơn người thường. Ngay cả tế tướng hiện nay, khi thấy ông đều phải cung kính
Bởi thế, dù có là yêu cầu lớn hơn nữa, chỉ cần không trái với lương tâm, thì ông đều có thể làm được.
Ông nội, ông coi trọng hắn quá rồi, đoán bừa còn được, chứ chữa bệnh hả, hẳn có thể chữa bệnh gì chứ?” Hạ Chỉ Lan không phục nói.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyentruyenfull.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ truyentruyenfull.vn để vào đọc truyện nhé
Trần Mộc mặc kệ vị thiên kim tiểu thư tự cho mình tốt đẹp kia, tiếp tục nói: “Thi độc Bắc Cương có nguồn gốc từ cực Bắc. Nơi ấy khí hậu lạnh buốt, người thường khó có thể chịu đựng được, chỉ có một số người bản địa ở lâu rồi mới thành thói quen. Bọn họ hàng năm làm bạn với tuyết, còn biết một ít cách nuôi dưỡng cố”
“Thi độc Bắc Cương là cổ độc do bọn họ luyện ra, cho cổ trùng ký sinh trên thi thể người Bắc Cương, nuôi dưỡng băng một cách đặc thù, đợi đến khi cổ trùng hút hết khí âm hàn trên thị thể người Bắc Cương, thì sẽ cho nó dung hợp với độc, tạo ra thi độc Bắc Cương”
“Một khi trúng thi độc Bắc Cương thì toàn thân sẽ toát ra một loại khí thi thế lạnh lẽo. Sau đó, khi nó dần dần ăn mòn ngũ tạng lục phủ, thì dù có thần tiên tới cũng không thế chữa khỏi được”
Nghe vậy, Hạ Vấn Thiên lập tức thay đổi sắc mặt
Nếu những lời nói trước đó của Trần Mộc chỉ là đoán bừa, hoặc là nói theo ghi chép trong sách cố, thì những lời nói mới đây của hản, đúng là loại kiến thức mà người thường không thể nào biết được.
Nửa năm trước, Hạ Vấn Thiên đã đi khắp giang sơn Ninh Quốc để tìm cách chữa bệnh, cuối cùng mới có thể biết được lai lịch thi độc Bắc Cương từ trong lời của một ông cụ sắp qua đời
Không ngờ Trần Mộc cũng biết lai lịch thi độc Bắc Cương!
Hạ Vấn Thiên vội vàng cung kính chấp tay: “Tiên sinh có biết cách giải độc hay không?"
Nghe vậy, Trần Mộc im lặng.
Hạ Chỉ Lan bên cạnh thấy vậy thì âm trầm nói: “Ông nội, dù ông có sốt ruột hơn nữa thì cũng không thế chữa bệnh bậy bạ được. Nếu là hẳn chỉ già vờ biết, rồi dùng bừa cách chữa bệnh nào đó, thì phải làm sao đây, cơ thể của ông không thể chịu đựng nổi bất cứ thử lỗi nào nữa đâu. Hơn nữa, ông nhìn hẳn mới có bao nhiêu tuổi, ngay cả những vị danh y bảy tám mươi tuổi nghiên cứu y thuật nhiều năm cũng không thể chữa bệnh cho ông, thì hẳn làm sao có thể làm được”
“Tiểu Lan, cháu câm miệng!” Hạ Vấn Thiên lại quát lớn.
Sau đó, ông vội vàng cung kính chắp tay với Trần Mộc, cười nói: “Tiên sinh, mong ngài có thể cho ta một lời khuyên!”
Trần Mộc lắc đầu nói: “Ta thật sự biết cách chữa bệnh. Nhưng mà ta rất không thích thái độ của cháu gái ông. Vậy nên ta không muốn chữa bệnh cho ông”
Hản không phải là người tốt gì cả.
Hán cũng rất không thích mặt dày mày dạn đi chữa bệnh cho người khác.
“Khương Âm, Bảo Nhi, chúng ta quay về thuyền!” Trần Mộc chắp tay sau lưng, đi về phía trong thuyền. Bảo Nhi hơi ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo.
Chỉ có Khương Âm là lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua Hạ Vấn Thiên và Hạ Chỉ Lan đang ngây người tại chỗ với ánh mắt thương hại
'Quen biết lâu rồi nên nàng rất rõ ràng những năng lực của Trần Mộc. Ngay cả hàn cốt giày vò nàng nhiều năm mà Trần Mộc cũng có thể chữa được, thì khi Trần Mộc nói có thể chữa được thi độc Bác Cương, vậy thì chắc chắn là có thể chữa được.
Đáng tiếc là cô nàng Hạ Chỉ Lan này rất biết tìm đường chết. Người ta là hố cha, còn nàng ta là hố ông nội!