Buổi tối!
Trần Mộc và Tiểu Hoàn ở lại phủ thành chủ, hai người ở phòng riêng.
Trên giường, Trần Mộc ngồi xếp bằng, không tu luyện mà hắn chỉ nhắm mắt, ngồi im như thế hai canh giờ.
Trong hai canh giờ này, hơi thở của Trần Mộc dần trở nên yếu ớt, vô cùng bí ẩn, hắn như lão tăng ngồi thiền, không thể nhìn ra bất cứ xao động nào.
Quanh thân hắn không có tia linh lực nào, ngược lại là ý cảnh đại đạo nào đó đang lượn lờ, ý cảnh này làm cho hắn và môi trường xung quanh hoà làm một, không hề có cảm giác tồn tại.
Tâm cảnh của hắn chính thức đạt tới mức độ như nước lặn, Trần Mộc mới mở mắt, con ngươi thâm thuý như dòng suối trong, sạch sẽ trong vắt, không có bất cứ tạp niệm.
Làm xong tất cả, Trần Mộc mới từ từ mở bàn tay ra, lòng suy nghĩ, một pháp điển có hào quang pháp tắc xuất hiện trong tay hắn.
Hắn vận chuyển linh lục, truyền hết vào trong pháp điển, tiếp theo, hắn mở pháp điển tới trang thứ ba, một luồng sáng bao phủ toàn thân, hắn cũng biến mất khỏi căn phòng.
Khi Trần Mộc mở mắt lần nữa, hắn đã ở trong một khu rừng yên tĩnh cổ xưa, cây cối sum suê, trên không có một tấm lưới màu xanh lục, ánh sáng mờ ảo, nhiệt độ cực thấp.
“Đây là thế giới trong trang thứ ba của Hư Không pháp điển sao?”, Trần Mộc thầm thì.
Khu rừng cổ xưa này có bầu trời cao rộng, sức sống tràn trề, chung quanh còn tràn ngập sương mù, mang lại cảm giác thần bí.
Lúc này, một Ly miêu mặc áo vải gai, đầu đội nón tơi, hai vuốt chắp sau, lẳng lặng đứng sau hắn bằng hai chi còn lại không biết từ lúc nào.
“Nhóc con, khá lắm, mới mấy tháng không gặp mà đã đột phá tới cảnh giới Thần Tàng rồi!”, Ly miêu kinh ngạc cười nói
Trần Mộc quay đầu nhìn lại thì thấy Ly miêu. Hai bên không phải lần đầu gặp nhau, theo cách nói của Ly miêu thì nó là một trong mười mãnh thú thái cổ - Xích Đồng Thiên Lân, cũng là thú bảo vệ của Hư Không pháp điển này.
“Tốc độ này còn chưa đủ nhanh, vẫn còn chậm!”, Trần Mộc trầm giọng nói.
“Ừ, so với tốc độ tu luyện trước đây của ngươi thì đúng là chậm! Nhưng nền móng của ngươi rất vững!”, Xích Đồng Thiên Lân đáp.
Trần Mộc không tiếp tục nói về đề tài này nữa, hắn nhìn thoáng qua rừng rậm rồi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ly miêu, đây là đâu? Là thú bảo vệ của Hư Không pháp điển, chắc ngươi phải biết rõ!”
“Bách Mộc Giới!”, Xích Đồng Thiên Lân đáp.
Tiếp theo nó huơ móng vuốt, đất và núi rung chuyển, rất nhiều dây mây bay lên, lao về phía Trần Mộc.
Trần Mộc vung tay, linh lực bùng nổ, vô thức muốn phá huỷ những dây mây này.
Nhưng hiện tại, Xích Đồng Thiên Lân lại lên tiếng: “Đừng phản kháng! Nếu ngươi muốn có được bí thuật thứ ba của Hư Không pháp điển thì đừng phản kháng!”
Nghe vậy, Trần Mộc suy tư một lúc, tuỳ ý nhưng dây leo kia quấn quanh mình.
Không lâu sau, hắn chỉ cảm thấy thế giới trước mắt đông nghịt, năng lượng hệ mộc của rừng rậm không ngừng chui vào trong người từ lỗ chân lông.
Giây phút ấy, cơ thể Trần Mộc phình ra.
Nhiều dây leo quấn quanh người hắn cũng không bị đứt dù người hắn có phình tới mức nào. Chỉ có cảm giác đau đớn sống không bằng chết đang hành hạ hắn.
Cảm giác này như là người sắp nổ tung do bị năng lượng tràn vào quá nhiều, máu cũng ngừng chảy như hắn không còn sống nữa.
Phía xa, Xích Đồng Thiên Lân đội nón tơi, móng vuốt thả lỏng sau lưng, lạnh nhạt nhìn Trần Mộc.
Sau mười lăm phút, cảm giác phình trướng kia dần giảm bớt.
Vô số dây leo rút khỏi người Trần Mộc, chui vào trong đất lần nữa.
Mà Trần Mộc cũng mồ hôi ướt đẫm, người kiệt sức nửa quỳ trên đất, trong mắt là tia sợ hãi còn sót lại.
Nhưng không lâu sau, khoé môi hắn cong lên, tay nắm chắt, cảm nhận luồng năng lượng thần bí gia tăng trong cơ thể, hắn từ từ đứng lên.
“Đây là thứ lưu lại trong trang thứ ba của Hư Không pháp điển sao?”
“Bách Mộc Lực, Sâm La Vạn Tượng!”
Trần Mộc nhắm mắt chậm rãi cảm nhận ký ức xuất hiện trong đầu.
Bách Mộc Thú, một trong những tộc dị thú của thái cổ.
Có chức trách quản lý sức mạnh rừng rậm, sở hữu mộc lực, không chỉ có sức phá hoại đáng sợ mà còn có thể dùng hình dáng cây cối để trói, nhốt kẻ thù.
Đây cũng là truyền thừa trang thứ ba, Bách Mộc Lực!