Huyết sát không ngừng đánh tới, mà ảo ảnh vô tướng do Trần Mộc chém ra cũng bị áp chế tới mức ảm đạm, ngọn lửa không ngừng bị đè cho vỡ ra, hung thần và sát phạt như biến quảng trường thành chiến trường Tu La.
“Sức mạnh lưu hồn, ngưng tụ!”
Trần Mộc cũng không hề giữ lại gì cả, kiếm phong vừa đổi, lực lượng của Kiếm Vực thi triển toàn bộ, trên trời, chân hoả lưu hồn trải rộng đều tụ lại chỗ hắn, truyền hết sức mạnh vào trong ảo ảnh vô tướng kia.
Ầm!
Chiến mâu to lớn, ảo ảnh vô tướng cũng phóng đại, hai bên đánh nhau gần như đã dùng hết toàn bộ những gì mình có. Trong nháy mặt, chiến mâu luyện ngục kia bị trấn áp trở lại.
“Sao có thể chứ?”, thấy cảnh này, trong mắt Tần Như Nguyệt hiện lên vẻ khó tin.
Rồi chờ khi Tần Như Nguyệt kịp phản ứng, hai bên đã đạt tới mức độ mà nhân loại không thể chịu đựng, tiếng nổ rần trời vang lên.
Bùm!
Ánh sáng như ánh mặt trời phóng ra.
Linh lực đánh úp, hai người Trần Mộc và Tần Như Nguyệt không kịp né tránh, cơ thể như bị thứ gì đó nện mạnh, bay ngược ra ngoài, đụng vào vách núi đá phía sau.
“Cùng chết à?”
Mọi người có mặt thấy cảnh này thì trong lòng không khỏi lộp bộp, trong mắt là sự kinh hãi.
Trần Mộc và Tần Như Nguyệt đồng thời phun máu, sắc mặt tái nhợt.
“Tên khốn kiếp!”, Tần Như Nguyệt hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng trong lòng lại có chút kiêng kỵ.
Kiếm đạo của tên này quá nghịch thiên, cùng thế hệ, hắn gần như nghiền nát tất cả, dù là cấp bậc lão tổ như Từ Thương Uyên, trong lòng cũng thấy sợ hãi.
“Lão già kìa!”, ở phía xa, Trần Mộc lại phun ra búng máu, có vẻ bị thương không nhẹ, hắn giãy người khỏi vách đá, trong mắt vẫn là sự hung ác.
Thân hình chuyển động, vọt lên trước, Thái Cổ Ma Kiếm bắn ra, kiếm quang như chớp giật bay thẳng tới đầu Tần Như Nguyệt.
Tần Như Nguyệt không kịp đề phòng, chỉ kịp vung kiếm đâm mạnh tới.
Keng!
Nhưng sau một giây, khi mũi kiếm va chạm, kiếm của Tần Như Nguyệt xuất hiện vết rạn mà mắt thường có thể thấy, tiếp theo nó chợt nổ tung, biến thành vô số mảnh vỡ sắc bén.
“Kiếm cũng gãy rồi sao?”, mọi người giật mình.
“Súc sinh!”, Tần Như Nguyệt lại gầm lên, vừa định vận hành linh lực thì mắt chợt đỏ bừng, lại một búng máu phun ra ngoài.
Hơi thở mạnh mẽ cũng bắt đầu ỉu xìu, tu vi tụt xuống Thần Tàng tầng thứ sáu, thấp hơn cả thực lực ban đầu nữa.
“Hừ, thủ đoạn mượn dùng sức mạnh này đúng là vẫn tệ hại như xưa!”, Trần Mộc khinh miệt cười.
Từ Thương Uyên đã vận dụng bí pháp nào đó truyền thêm sức mạnh vào cơ thể Tần Như Nguyệt, bí pháp này có tác dụng một trời một vực với Ấn Thần Đại Địa.
Ấn Thần cũng chỉ làm suy yếu một khoảng thời gian ngắn như bí pháp Thiên Ma Cung này lại mang tới tác dụng phụ cực lớn.
Khi hết thời gian, không chỉ bị cắn trả mà cảnh giới còn thụt lùi, lưu lại mầm tai hoạ, chỉ có loại ngu xuẩn như Tần Như Nguyệt mới tin tưởng đám dư nghiệt Thiên Ma Cung.
“Trần Mộc!”, Tần Như Nguyệt ngẩng đầu, lúc này ma văn thái cổ đã biến mất hết, khôi phục lại gương mặt xinh đẹp tái nhợt.
Ánh mắt nàng ta oán hận nhìn Trần Mộc, răng cắn chặt môi, máu đỏ chảy ra, dáng vẻ như đã cạn kiệt toàn bộ sức lực.
Vì sao!
Nàng ta không hiểu, vì sao mình đã trả giá hết mọi thứ để giết hắn hết lần này tới lần khác...
Mà lần nào người này cũng có thể sống sót, vì sao chứ!
Lúc này, Tần Như Nguyệt đã hận Trần Mộc tới cực hạn, hận không thể ăn thịt uống máu hắn ngay tại chỗ.