Nét mặt Tần Như Nguyệt hoảng hốt, gót sen lảo đảo lui về sau, cơ thể run lên bần bật!
"Đây là gì vậy?" Tất cả mọi người đều nhìn lên không trung.
Trong khe nứt không gian, Lưu Hồn Chân Hỏa mênh mông tỏa ra ngoài, cả bầu trười biến thành một biển lửa vô cùng vô tận, mà ở chính giữa biển lửa ấy, Trần Mộc nâng ma kiếm thái cổ lên, mũi kiếm gợn sóng lan tỏa ra ngoài.
Chỉ cần là nơi vòng sáng bao phủ, thế giới như bị ngăn cách, hình thành nên một lĩnh vực mới.
Bên trong lĩnh vực, ngọn lửa hừng hực thiểu đốt, nhiệt độ trong không gian tăng lên mạnh mẽ, ánh kiếm mang theo kiếm ý tràn ngập khắp nơi.
Hàn Giang Tuyết nghĩ đến điều gì đó, mở to mắt không thể tin được: "Đây là… kiếm vực ư? Sao có thể chứ?"
Kiếm vực!
Lĩnh vực của kiếm, đây là tiêu chuẩn của Kiếm Hoàng.
Một khi kiếm vực mở ra, chỉ cần đứng ở trong đó, kiếm chủ chính là Hoàng, không ai địch lại nổi!
Trong phạm vi Nam Châu, người tạo ra được kiếm vực không quá mười. Ấn tượng nhất trong số đấy chính là Tiêu Thời Vũ, hay còn được người Ninh Quốc gọi là Kiếm Hoàng.
Ngoài ra, dù có lĩnh ngộ được lĩnh vực, những người đó thường cũng là lão tổ cả trăm tuổi.
Nhưng bây giờ nào có ai ngờ được, trong Linh Tiêu Tông lại có một thiếu niên mười bảy tuổi mở được Kiếm Vực đâu!
"Tên nhóc này mở được kiếm vực rồi!" Hàn Giang Tuyết nhìn chăm chú vào bóng người trẻ tuổi đứng trong lĩnh vực, vẻ mặt kinh hãi.
"Trần Mộc là Kiếm Hoàng ư?" Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng trợn tròn mắt.
Bọn họ nhìn đạo kết giới mơ hồ trên không trung, hình thành lĩnh vực ngăn cách với thế giới thì ngẩn người.
Trở thành Kiếm Đạo đại tông sư đã là nghịch thiên lắm rồi, các nàng đâu thể ngờ Trần Mộc lại mở ra được kiếm vực, trở thành Kiếm Hoàng chứ!
Giờ phút này, không chỉ mấy người các nàng, mà tất cả mọi người ở đây đều ồ lên.
Kiếm Hoàng!
Đây là một đẳng cấp hoàn toàn mới. Trong phạm vi Nam Châu, có rất nhiều người lĩnh ngộ được kiếm ý, trở thành tông sư, rồi đại tông sư.
Có rất nhiều người mang thiên phú dị bẩm, kinh tài tuyệt diễm, sau khi tập trung nghiên cứu một môn thuật pháp, đa phần đều có thành tựu.
Nhưng nhìn khắp Nam Châu, người có thể lĩnh ngộ ra được lĩnh vực chân chính lại thưa thớt đến đáng thương. Ví như Ninh Quốc biên giới vạn dặm, cũng chỉ có một mình Tiêu Thời Vũ là lĩnh ngộ ra được kiếm vực mà thôi.
Thế nhưng bây giờ dù nằm mơ họ cũng không ngờ được rằng, trong đám đệ tử nội môn Linh Tiêu Tông lại có kẻ lĩnh ngộ được kiếm vực.
"Má nhà nó, ông đây không nằm mơ đấy chứ? Mộc ca là Kiếm Hoàng ư?" Tôn Béo chết đứng tại chỗ.
Đám người Liễu Thanh Hân, Mục Thần, Đàm Tùng cũng ngẩn ngơ. Cảnh tượng trước mắt như sét đánh giữa trời quang. Chỉ khi biết Kiếm Hoàng đáng sợ đến nhường nào, thì mới hiểu để được làm Kiếm Hoàng khó biết bao nhiêu.
Thất Huyền Tông có vô số thiên tài, nhiều không đếm xuể, nhưng đến bây giờ vẫn không có nổi một người mở được lĩnh vực!
Dù là thiên tài đỉnh cấp như Hứa Hướng Thạch, mạnh mẽ đến nhường nào đi châng nữa, đến giờ cũng chỉ miễn cưỡng chen chân vào hàng ngũ tông sư mà thôi!
Vạn Trọng Sơn nhìn kết giới lĩnh vực ngăn cách với thế giới kia, vẻ mặt cũng hoàn toàn thay đổi. Ông ta nắm chặt lấy tay ghế, hơi thở dồn dập.
Kiếm vực, không ngờ đây lại là kiếm vực, tên nhãi kia lĩnh ngộ được ý cảnh này từ khi nào vậy!
Hồ Uyên mở to hai mắt, Kiếm Hoàng ư? Tên nhãi này lại là Kiếm Hoàng ư?
…
Bên trên không trung, Hứa Hướng Thạch nhìn lĩnh vực màu đỏ hồng xung quanh với vẻ không thể tin được. Ánh sáng lĩnh vực này không phải được tạo ra từ linh lực, mà chính là kiếm ý thuần túy, ngưng tụ thành năng lượng thực chất, biến thành lĩnh vực tuyệt đối!
Trong lĩnh vực màu đỏ hồng này còn thấy được những vết rạn giống như rạn pha lê. Những vết rạn này chính là Thiên Triết, ngăn cách thế giới bên trong với bên ngoài!
Tất cả linh lực bên ngoài không thể lưu thông vào trong đây, và linh lực trong đây cũng không thể đi ra ngoài đó!
Đây là một loại dị tượng thiên địa mới!
Bên trong kiếm vực, bóng hình yêu ma quỷ quái du đãng khắp nơi.