Mà người sáng tạo ra kỹ thuật Hồn Hỏa này chính là Đan Đế năm xưa, Diệp Bắc Huyền, là sự tồn tại được tất cả các Luyện Dược Sư tôn thờ, bởi vì Âm Dương Luyện Đan thuật mà hắn sáng tạo ra đã khai sáng một kỷ nguyên hoàn toàn mới trong giới luyện đan.
Mà bây giờ, Trần Mộc mới khoảng mười bảy tuổi đã có thể nắm giữ kỹ thuật Hồn Hỏa năm đó của Diệp Bắc Huyền, trình độ Luyện Dược thế này, ngay cả Luyện Dược đại tông sư như hắn cũng không bằng.
Đối mặt với cái nhìn khiếp sợ của Đông Phương Dịch, sắc mặt Trần Mộc không hề thay đổi, đôi mắt thâm thúy vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong đỉnh, trong đỉnh đã rung chuyển, nhiệt độ tăng cao, rõ ràng đã có dấu hiệu nổ tung.
Nhưng trong mắt Trần Mộc lại không có chút hoảng loạn nào, chỉ thấy hắn dùng một tay duy trì nhiệt độ cân bằng của tám đạo hỏa diễm, để đan đỉnh ổn định lại không rung chuyển nữa.
Tiếp đó, hắn giơ một tay khác ra, năm đầu ngón tay liên tục nhảy lên, một đạo u hỏa màu đen nhảy múa như tinh linh, mang theo một loại dao động lạnh lẽo thấu xương bắn vào trong đỉnh.
Ùng!
Hồn Hỏa vừa vào Đan Đỉnh đã tách ra cháy hừng hực như hoa sen, nhiệt độ mà luồng hỏa diễm này phóng ra khác hoàn toàn với Dương Hỏa, rõ ràng bên ngoài rất nóng, nhưng bên trong lại ẩn chứa khí tức âm trầm rét lạnh.
Sau khi Hồn Hỏa vào đỉnh liền nhanh chóng xen kẽ vào ngọn lửa mà Đông Phương Dịch phóng ra, thay thế nó, tiếp nhận quá trình ngưng đan.
Lúc này, Đông Phương Dịch có thể cảm nhận được quanh thân truyền đến một cơn lạnh không giải thích được, loại Hồn Hỏa này xuyên qua ngọn lửa của hắn giống như có một khối băng cắm mạnh vào lồng ngực hắn vậy, khiến sau lưng hắn lạnh toát.
"Ngươi rút hỏa diễm của mình ra ngoài đi!" Trần Mộc thấp giọng nói.
Nghe vậy, Đông Phương Dịch cắn răng, đến giờ phút này, hắn cũng chỉ có thể chọn cách tin tưởng Trần Mộc vô điều kiện. Dù sao thì chuyện đã đến nước này rồi, hắn cũng bó tay chẳng còn cách nào, chỉ có thể để Trần Mộc dùng Hồn Hỏa đánh cược một phen.
Đông Phương Dịch nhẹ nhàng kéo tay một cái, luồng hỏa diễm trong đỉnh liền bị hắn rút ra.
Mà Hồn Hỏa của Trần Mộc đã hoàn toàn bao phủ lấy linh đan, nâng nó lên, hơn nữa hàn khí ẩn chứa trong đó cũng lập tức khiến nhiệt độ trong đỉnh giảm xuống.
Cái đỉnh vốn rung lắc dữ dội, chuẩn bị nổ tung cũng ổn định trở lại.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt Đông Phương Dịch lộ ra vẻ vui mừng, cho dù thế nào thì viên linh đan này cũng đã tạm thời được bảo vệ, cho dù cuối cùng không luyện thành thì tình huống nổ đan đỉnh cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Ánh mắt Trần Mộc cũng trở nên chăm chú, nhìn chằm chằm vào đan đỉnh không chớp mắt, năm ngón tay điều khiển, lòng bàn tay nhẹ nhàng đè ép, luồng u hỏa màu đen bao bọc lấy linh đan, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được dần dần trầm xuống. Giờ phút này, nhiệt độ ẩn chứa trong hỏa diễm đó đột nhiên bộc phát kịch liệt.
Nhưng trong quá trình trầm xuống này, dù hỏa diễm có bộc phát kịch liệt thế nào đi chăng nữa thì đan đỉnh vẫn vững như bàn thạch, duy trì cân bằng hoàn mỹ, không hề có chút lắc lư nào.
Tám đạo hỏa diễm phân bố trong đỉnh vẫn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, sóng nhiệt cuồn cuộn ngập trời cũng từ đó mà ra, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến linh đan trong đỉnh.
Đến lúc này, ánh mắt Đông Phương Dịch lộ ra sự sợ hãi thán phục: “Tiểu tử này, có bản lĩnh!”
Kỹ thuật 'Trăng chìm trong biển này’, không khổ luyện sáu mươi năm thì khó mà dùng được.
Nhìn Trần Mộc khống chế có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng kỹ thuật và chi tiết trong đó thì cực kì phức tạp, bởi vì chỉ cần hỏa diễm có một chút biến hóa là sự cân bằng trong đỉnh sẽ lập tức bị đánh vỡ.
Nghe thấy Đông Phương Dịch khen ngợi, Trần Mộc không hề có chút vui vẻ nào, ngược lại còn nhíu mày.
Lúc này, dường như Đông Phương Dịch phát hiện ra cái gì đó, vội vàng bịt chặt miệng mình, không dám nói nhiều nữa.
Trần Mộc không để ý tới Đông Phương Dịch nữa, linh lực hiện giờ của hắn không thể hoàn thành toàn bộ quá trình luyện chế đan dược bát phẩm, nhưng bước “ngưng đan” cuối cùng này, hắn vẫn còn có chút tự tin.
Lúc này, dưới sự thiêu đốt của hồn hỏa, linh đan trong dược đỉnh cũng dần trở nên mượt mà, vết nứt trước đó cũng đã biến mất.
Quá trình này kéo dài liên tục hai canh giờ.
Trong hai canh giờ này, Đông Phương Dịch còn không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến chuyện luyện đan của Trần Mộc.
Mà hai mắt Trần Mộc cũng luôn chăm chú nhìn vào đan đỉnh, lúc này linh đan đã gần như hoàn mỹ.
Bề mặt đan được sáng bóng trơn mượt, hồng quang óng ánh lóe lên, giống hệt như một viên đá quý màu đỏ.
Mà bên ngoài linh đan còn có rất nhiều hoa văn cổ xưa màu đỏ, hoa văn phức tạp đan xen vào nhau, nhìn từ xa như một con hỏa phượng hoàng sống động như thật.
Đông Phương Dịch nuốt một ngụm nước bọt, nhìn viên đan dược gần như hoàn mỹ trong đỉnh, đôi mắt tiều tụy hơi lõm xuống cũng hiện lên vẻ thèm khát.
Viên đan dược này, nếu giao cho hắn luyện chế thì chắc chắn sẽ không thể trở thành một tác phẩm hoàn mỹ như của Trần Mộc.
Mà chuyện này cũng càng chứng minh được bản lĩnh luyện đan của Trần Mộc là vô cùng thâm hậu.
Nhớ lại số đan dược mà hắn từng luyện chế trước đó, lại so sánh với viên đan được trước mặt, hắn đột nhiên cảm giác số đan dược hắn luyện chế mấy năm qua chỉ có thể xem là phế phẩm.
"Tiểu tử này, quả đúng là thiên tài nghìn năm khó gặp!”
Đông Phương Dịch liếm môi một cái, ánh mắt sáng rực nhìn Trần Mộc. Giờ khắc này, sâu trong nội tâm của hắn dâng lên một nỗi xúc động.
Ùng!
Lúc đan thành, viên đan dược xinh đẹp mượt mà sáng bóng lấp lóe, một mùi thuốc khiến người ta cảm thấy say mê khuếch tán khắp nơi.
Chỉ hít một hơi cũng khiến lòng người thư thái.
"Được rồi!" Trần Mộc thản nhiên nói.
Tiếp đó, hắn nâng lòng bàn tay lên, Hồn Hỏa trong đỉnh cũng bay lên, hỏa diễm cuồn cuộn nở rộ như hoa sen, đan dược ở sâu bên trong giống như một viên tâm sen, bị Trần Mộc lấy ra.
Lúc này, Đông Phương Dịch có thể cảm nhận được linh khí của thiên địa xung quanh lập tức trở nên bạo động. Linh khí vô tận hội tụ lại thành một vòng xoáy lớn, lấy đan đỉnh làm trung tâm, nhanh chóng tạo tâm một trận sóng lớn.
Mà linh đan trong đỉnh cũng phóng thích một dòng linh khí to lớn như nước lũ. Luồng linh khí này mượn linh khí của thiên địa xung quanh, nhanh chóng lớn mạnh, cả hai dường như hợp làm một, hội tụ thành hư ảnh của một con hỏa phượng hoàng lớn chừng mười trượng phía trên đan đỉnh.
Con hỏa phượng hoàng này không có bất kì cuồng bạo chấn động nào mà còn tỏa ra mùi thuốc khiến người ta say mê.
"Cái này. . . Đây là Đan Khí sao?" Ánh mắt Đông Phương Dịch lộ ra vẻ chấn động.
Đan Khí, đây là loại thiên địa dị tượng mà đan dược từ bát phẩm trở lên mới hình thành ra được.
Mà đạo Đan Khí trước mắt lại vô cùng to lớn.