Ở phía Thiên Điện, rất nhiều đệ tử đến cổ vũ cũng sững người, cơ thể bất giác lùi về sau hai bước, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Lôi Linh và Chu Vân Sơn đều người lập nên huyền thoại bất khả chiến bại của Thiên Điện, ngoại trừ các đệ tử thân truyền top đầu ra thì chẳng ai có thể trở thành đối thủ của bọn họ cả. Nhưng hôm nay, hai người hắn đã bị chàng thanh niên với thực lực cấp tầng thứ sáu của cảnh giới Thông Thiên đánh bại.
"Sao lại thế được chứ!"
Trong đám đông, Liễu Mộ Thiên đang chăm chú theo dõi trận đấu cũng không kìm được mà nuốt nước bọt, hắn ta cũng thầm tự nhận thức được khoảng cách thực lực giữa hắn ta và Trần Mộc dường như đã ngày một lớn hơn rồi.
Chàng thanh niên này đúng là một con quái vật!
"Thắng... thắng rồi!"
"Trần sư đệ thắng rồi!"
Các đệ tử Linh Điện sững sờ chốc lát rồi ngay lập tức hò reo vui mừng, vẻ mặt ai nấy đều đỏ ửng lên, vô cùng phấn khởi.
Trận chiến này gần như đã trả thù cho toàn bộ tủi nhục mà trước đây Linh Điện từng phải hứng chịu.
Bọn họ nhìn xuống hai bóng dáng thê thảm dưới đất, trong lòng tràn ngập niềm vui. Hai tên tự cao tự đại, không coi ai ra gì đó cuối cùng cũng phải chịu một cái kết thê thảm.
...
Từ trong hố sâu, Lôi Linh từ từ bò ra, so với dáng vẻ oai hùng lúc trước, hắn ta của hiện giờ thê thảm cực độ, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, miệng không ngừng ứa máu, thảm thương vô cùng.
Hắn ta mở to mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin trước sự bại trận của Chu Vân Sơn, rồi dần dần, ánh mắt ấy pha chút sợ hãi.
Hắn ta khẽ dịch chuyển người lùi dần về phía sau như thể đang nhân lúc mọi người tập trung hết về phía Chu Vân Sơn để chuồn đi.
Tuy nhiên, ngay khi cả người hắn đang định dịch chuyển thì bỗng có một bóng dáng cao to đang từ từ hạ người tiếp đất ngay sau lưng hắn ta.
"Ngươi định đi đâu? Ta có nói sẽ thả ngươi đi chưa?", Trần Mộc khẽ nheo mắt, ánh mắt đằm đằm sát khí lạnh lùng.
Lôi Linh khẽ quay đầu nhìn về phía Trần Mộc, gượng cười nói: "Trần sư đệ, hiểu nhầm, tất cả chỉ làm hiểu lầm thôi!"
"Hiểu lầm sao?", nghe tới đây, Trần Mộc phì cười.
"Ngươi có biết vì sao ban nãy ta không ra tay giết chết ngươi không?"
Nếu với tính cách trước giờ của Trần Mộc, Lôi Linh đáng lẽ đã bị hắn chém một nhát chết tươi rồi, sao còn có cơ hội ở đây nói chuyện được chứ.
"Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là chủ động đến đó quỳ xuống dập đầu lạy, làm theo những gì ta vừa nói!"
"Hai là ta sẽ tiễn ngươi đến chỗ Diêm Vương!"
Trần Mộc ung dung nói.
Trần Mộc trước giờ vẫn luôn nói lời giữ lời!
"Trần Mộc, ngươi đừng có mà quá đáng quá!", Linh Lôi dữ tợn hét lên.
Bắt hắn ta quỳ lạy trước mặt mọi người thì chẳng khác nào xử tử công khai trước công chúng cả!
Điều này còn khiến hắn khó chịu hơn là giết chết hắn!
"Nếu ngươi không làm được, cũng không sao cả, để ta giúp ngươi!"
Trần Mộc cũng không muốn phí lời nữa, bèn cầm thanh kiếm ma cổ xưa trong tay rồi sải bước đi tới.
"Ngươi định làm gì?"
Gương mặt Lôi Linh lợ vẻ sợ hãi, sợ tới nỗi loạng choạng lùi về phía sau.
Hắn ta cũng từng nghe qua hành vi cuồng bạo của Trần Mộc, một khi chàng thanh niên này tức giận thì dù là ai hắn cũng đều dám giết!
Lúc này, một bóng đàn ông trung niên cao to uy nghiêm bỗng từ trên trời giáng xuống, đứng ngay trước mặt Linh Lôi, gương mặt nở một nụ cười hiền từ: "Trần Mộc, cũng có chừng có mực thôi, đừng làm quá!"
Ngay khi người đàn ông trung niên này xuất hiện, không gian bỗng chốc chìm vào yên lặng.
Ngay cả đám Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng bất giác nghiêm mặt lại, người vừa đến không phải ai khác, đó chính là điện chủ Thiên Điện, Tần Thạch Long.
"Cuối cùng thì ngươi cũng đến rồi!"
Trần Mộc cười nói, ánh mắt không chút sợ hãi.
Trước sự xuất hiện của Tần Thạch Long, hắn không hề ngạc nhiên, vì nếu không có Tần Thạch Long chống đỡ thì cho dù Lôi Linh và Chu Vân Sơn có gan tới nhường nào cũng không dám đến Linh Điện làm càn!
Lúc Tần Thạch Long xuất hiện, Hàn Giang Tuyết cũng lặng lẽ đi đến sau lưng Trần Mộc.
Bây giờ mới là bắt đầu trận đấu chính!