Sương lạnh đã bao trùm trên gương mặt tuyệt sắc của Nhan Ngọc Yên, Trần Mộc không buông tha không nhượng bộ khiến nàng ta có chút tức giận.
Phải biết, với vẻ ngoài và danh tiếng của mình, cộng thêm thực lực cũng như gia thế thì không ai mà không nể mặt nàng ta.
Nhưng đáng tiếc đó là kẻ khác, Trần Mộc không liên quan!
“Tiểu thư!”, Long Triển như túm được cọng rơm cứu mạng, nhìn chăm chú vào Nhan Ngọc Yên.
“Yếu thì đừng ra gió!”
Nhan Ngọc Yên mắng một tiếng, cắn răng ngọc, nếu không phải phụ thân Long Triển cung phụng Nhan gia, bán mạng cho Nhan gia thì nàng ta còn lâu mới ra tay giúp kẻ không nghe lời.
“Ngươi đi đi!”, Nhan Ngọc Yên lạnh lùng nói.
Long Triển nhìn thoáng qua Trần Mộc, trong mắt hiện lên hận ý. Sẽ có ngày hắn ta báo thù thằng oắt này.
Tiếp theo hắn ta cũng không lãng phí thời gian mà đi tới Tinh Tú Môn phía xa, không dám dừng lại.
“Ta có nói là cho ngươi đi à?”, Trần Mộc nhíu mày.
Tiếp theo, cơ thể hắn cử động, linh lực bùng nổ, biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng mà!
Khi Trần Mộc vừa dịch chuyển đuổi theo, linh lực màu vàng bàng bạc bùng nổ từ người của Nhan Ngọc Yên.
Tay ngọc trong tay áo duỗi ra, đánh về hư không. Linh khí trong trời đất lập tức nổi gợn sóng, tụ lại tạo thành lồng giam ánh sáng, vây nhốt Trần Mộc.
Một quyền Trần Mộc đánh ra, linh lực va chạm vào lồng giam ánh sáng thì tức khắc bị đánh tan không có dấu vết gì.
Võ học này thật sự khiến Trần Mộc kinh ngạc, Nhan Ngọc Yên này có chút bản lĩnh.
“Tiểu sư đệ, nể mặt ta, ngày khác hậu tạ!”, Nhan Ngọc Yên khẽ nói.
“Ta với ngươi chẳng quen chẳng thân, cớ gì phải nể mặt ngươi!”, Trần Mộc vẫn lạnh lùng đáp.
“Nếu đã thế, ta chỉ có thể nhốt ngươi một khoảng thời gian ngắn thôi!”, Nhan Ngọc Yên lạnh nhạt nói.
Tay áo nàng ta vung lên, làn sóng cổ xưa nhộn nhạo dâng lên như đã kết nối với thứ gì đó trong trời đất này.
Tức khắc trong không gian xuất hiện hằng hà kiếm quang sắc bén vờn quanh lồng giam màu vàng.
Những kiếm quang này không phải ảo ảnh, chúng là chân thật.
Mỗi tia kiếm quang đều chứa đựng sức mạnh chém đứt cả trời đất.
Chỉ cần Trần Mộc cử động, kiếm quang này sẽ rơi trên người hắn.
“Kiếm ý đại viên mãn!”
Trần Mộc quay đầu, kinh ngạc nhìn Nhan Ngọc Yên.
Nhan Ngọc Yên chỉ nhẹ nhàng vung tay mà đã có thể phóng ra nhiều kiếm quang như thế, thủ đoạn thế này chỉ có kiếm ý đạt tới trình độ viên mãn mới làm được.
Không ngờ Nhan Ngọc Yên còn trẻ như thế mà lại có thiên phú kiếm đạo cỡ này.
Nhưng chỉ dựa vào chút bản lĩnh này mà muốn ngăn cản hắn thì có chút khinh thường hắn rồi.
Trần Mộc siết chặt nắm đấm, sức mạnh hung thần như lũ ào ra, ngưng tụ thành Thái Cổ Ma Kiếm nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tay Trần Mộc cầm ma kiếm, linh lực như biển truyền vào kiếm, hoa văn trên kiếm sáng lên như đang thức tỉnh. Vô số tiếng khóc thê lương mà đáng sợ của trẻ con vang lên, quanh quẩn trong thiên địa, lệ khí và sát khí giao thoa như ác linh du đãng trong không gian.
Thái Cổ Ma Kiếm vừa xuất hiện, nhiệt độ nơi này như rơi xuống con số âm, âm khí len vào tận xương tuỷ.
“Đây là kiếm gì?”
Cảm nhận âm khí ập vào mặt, những đệ tử thân truyền khác đều ngơ ngẩn, trong mắt là tia kiêng dè.
Thanh kiếm này dù cách xa nhưng sát khí nó toả ra ảnh hưởng tới tinh thần của họ.
Trần Mộc cầm kiếm, chỉ dùng một kiếm đã bổ phá lồng giam.
Bùm!
Kiếm khí như cầu vồng, sát khí quanh quẩn, không gian bị chém ra một vực sâu dùng mắt thường là thấy được.
Bất chợt, chân hoả lưu hồn bùng lên khắp trời, giao hoà với sát khí, tạo thành sóng lớn nghìn trượng, đánh vào trên lồng giam ánh sáng.
Choang!