Thiên Khôi Sơn.
Bầu trời xanh bao la trải dài ngút tầm mắt, gió nhẹ vi vu, mây trắng lãng đãng.
Bên dưới là một mảnh rừng cổ xưa rộng lớn, cành lá xum xuê phủ kín, ẩn chưa vô vàn yêu thú mạnh mẽ hung tàn đang ngủ đông.
Vào giây phút ấy, đám yêu thú đông đúc vốn đang ngủ say chợt ngẩng đầu lên như cảm nhận được thứ gì kinh khủng, trong đôi mắt hung tàn lóe lên tia kiêng kị.
Trên bầu trời vạn dặm thênh thang, đột nhiên xuất hiện một luồng năng lượng cuồng bạo, sau đó, hư không bị xé toạc, một lốc xoáy không gian to chừng trăm trượng ngưng tụ.
Lốc xoáy không gian kia nhìn như lối đi đến một không gian khác nào đó, sâu thẳm mà thần bí.
Trong giây phút nó xuất hiện, có vài bóng người bị hất văng ra, té xuống mảnh rừng kia. Khu rừng cổ xưa vốn yên tĩnh lập tức sôi trào.
"Đây là đâu?"
"Thiên Khôi Sơn? Chúng ta bị đuổi ra ngoài rồi ư?"
"Ban nãy có chuyện gì xảy ra vậy, sao lại xuất hiện luồng sức mạnh hung thần mạnh đến thế?"
"…"
Tất cả võ giả đứng trong di tích Thương Long Tông ban nãy, giờ phút này đều bị đuổi hết về Thiên Khôi Sơn.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, cảnh giác bốn phía, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì họ nhận ra mình đã quay về điểm bắt đầu!
Số người xâm nhập vào di tích Thương Long Tông ban đầu khoảng mười nghìn người, nhưng bây giờ còn sống để ra chỉ còn ít ỏi tầm một nghìn người thôi, thiệt hại khoảng chín phần. Tỉ lệ tử vong tàn khốc đến nhường này khiến tất cả đều hốt hoảng.
Có điều, chỉ có cảm nhận được nguy hiểm trong di tích Thương Long Tông, người ta mới biết trình độ nguy hiểm của nó không khoa trương chút nào.
Giữa một rừng người, Hàn Giang Tuyết vội vàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng tìm thấy Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan và Trần Mộc. May sao, bốn người bọn họ không bị tách ra.
"Các ngươi sao rồi" Hàn Giang Tuyết vội vàng chạy tới, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng.
"Chúng ta không sao, nhưng hình như Trần Mộc gặp chút chuyện rồi!" Trình Vũ Hiên có vẻ hốt hoảng.
Ba cô gái cùng nhìn về phía Trần Mộc. Giờ phút này, quanh người Trần Mộc có một luồng khí hung ác đáng sợ quấn quanh, nhìn kĩ thì thấy giống như đã nhập ma. Hai mắt hắn đỏ sọc, lý trí như thể bị ăn mòn, sẵn sàng biến mất bất cứ lúc nào!
Ba cô gái chưa từng thấy hắn như thế bao giờ, mà loại khí hung ác kia họ cũng không hề xa lạ, đó chính là sát khí trên thân Ma Kiếm Thái Cổ.
"Trần Mộc!" Hàn Giang Tuyết gọi hắn một tiếng.
Thế nhưng cơ thể Trần Mộc lại có vẻ cứng đờ. Hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ hồng hằn tia máu còn ẩn chứa lệ khí khó mà khống chế nổi.
"Hàn tỷ, Trần Mộc bị làm sao vậy?" Hạ Chỉ Lan nhíu mày, bất an hỏi.
Trần Mộc lúc này cho bọn họ cảm giác cực kỳ nguy hiểm, như thể sẵn sàng nhập ma bất cứ lúc nào, biến thành một cỗ máy giết người.
Hàn Giang Tuyết nhíu mày, vẻ mặt nặng nề: "Có lẽ hắn vừa trấn áp Ma Kiếm Thái Cổ, sát khí nhập thể, dẫn đến lệ khí công tâm, linh đài mất khống chế nên không còn tỉnh táo!"
Đứng trước mặt Trần Mộc, Hàn Giang Tuyết có thể cảm nhận rõ sát khí quanh thân hắn khủng bố đến nhường nào, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ chẳng ai có thể chịu nổi. Cũng may khi trước Trần Mộc vẫn thường hay đả tọa, tu luyện tâm cảnh, nếu bây giờ hắn đã bị luồng lực hung sát cổ xưa này ăn mất tâm trí rồi!
"Chúng ta nên giúp hắn kiểu gì đây?" Hạ Chỉ Lan nghiêm túc hỏi.
"Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính tiếp!" Hàn Giang Tuyết đáp.
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan nhíu mày, không nói gì thêm, nâng Trần Mộc lên bay về phía xa, không dám dừng lại.
Vào lúc này, Trần Mộc đang trải qua biến hóa trong cơ thể mà hắn chưa từng gặp bao giờ, một luồng lực hung sát mênh mông như biển đang điên cuồng tàn sát trong cơ thể hắn. Luồng sức mạnh kia hiển nhiên là từ trên thân Ma Kiếm Thái Cổ mà ra.
Sau khi khống chế Ma Kiếm Thái Cổ lần thứ hai, thanh kiếm đó không cho hắn cơ hội trấn áp, tất cả lực hung sát trong nó lập tức bùng nổ, lao vào trong người Trần Mộc một cách mất kiểm soát.
Nếu Trần Mộc không đoán sai thì.
Thanh Ma Kiếm Thái Cổ này chuẩn bị đâm chết hắn!