"Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm mà, lão đây chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi, ngươi cũng thấy đấy, lão đây chỉ là một phân thân linh lực thôi, tất cả các thực lực trong tay ta hiện giờ chẳng qau cũng chỉ là ở cấp cảnh giới Thần Tàng thôi, cũng chẳng đủ để làm hại ngươi được đâu!", tôn giả Thương Long cười nói.
Nghe vậy, Trần Mộc mới buông tay ra, nhưng vẫn nhìn chằm chằm tôn giả Thương Long với ánh mắt lạnh như băng, với bộ dạng trong phân thân linh lực này của tôn giả Thương Long thì chắc chắn không có gì đáng sợ cả.
"Nói đi, ông nhốt bọn ta ở đây với mục đích gì?", Trần Mộc lạnh lùng nói.
"Cậu nhóc, ta muốn ngươi giúp ta một việc, ta nghĩ chắc ngươi cũng đoán ra rồi, gương Thiên Ma Long này tuyệt đối không được rơi vào tay đám người Thiên Ma Cung kia, nếu không cả vùng Nam Châu đều sẽ bị diệt vong!", tôn giả Thương Long nghiêm nghị nói.
"Ông nói với ta chuyện này thì có tác dụng gì, huống hồ, người ở vùng Nam Châu sống hay chết thì có liên quan gì tới ta đâu!", Trần Mộc lạnh lùng nói.
Tôn giả Thương Long nở một nụ cười bí ẩn, trước lời này của Trần Mộc, ông ta cũng chỉ đành lắc đầu, coi như chỉ là những lời thốt lên lúc tức giận.
"Ông già, ông cười cái quái gì vậy?", Trần Mộc lên tiếng quát lớn, không thèm để lại cho ông ta chút thể diện nào cả.
Hắn không có ấn tượng tốt nào với ông ta cả, ngược lại còn rất căm ghét.
Từ lúc nhìn thấy biển máu vô tận trên quảng trường, hắn đã biết rõ lí do chiếc gương Thiên Ma Long này được tạo ra chắc chắn có liên quan tới Thương Long Tông.
"Này cậu nhóc, ngoài miệng ngươi nói không quan tâm, nhưng lão đây có thể thấy ngươi rất quan tâm tới muôn dân, nếu không thì ban nãy ngươi đã không bất chấp tất cả, bạt mạng xông đến ngăn đám người Hoàng Côn thu phục gương Thiên Ma Long đó rồi!", tôn giả Thương Long cười nói.
"Vậy nên, bây giờ các ông đã cảm thấy hối hận vì mấy chuyện hay ho đã làm ra, và giờ định để ta thay các ông đi xử lý sao?", Trần Mộc chế giễu nói.
Tôn giả Thương Long lắc đầu, thở dài nói: "Thương Long Tông quả thực có tội, gương Thiên Ma Long này vốn ban đầu là do Thương Long Tông và Thiên Ma Cung hợp lực tạo ra, trước quá khứ hèn hạ và đẫm máu này, lão già đây cũng không hề định chối bỏ trách nhiệm!"
"Ba trăm nghìn đứa trẻ đấy, Thương Long Tông các ngươi thật sự có chết cũng không đền hết tội đâu!", Trần Mộc dữ dằn nói, đôi mắt đen nháy lộ rõ sát khí cuồn cuộn!
Nếu không phải là Thương Long Tông đã bị tiêu diệt thì mục tiêu tiêu diệt môn phái của hắn lại phải tăng thêm một môn phái nữa!
Trần Mộc tự nhận bản thân không phải là một người tốt nhưng hắn chắc chắn cũng không phải là kẻ xấu xa!
Hắn cũng sẽ không vì mục đích tăng sức mạnh của bản thân mà đi làm những việc trái với lương tâm.
Bị Trần Mộc mắng xối xả như vậy, tôn giả Thương Long cũng không hề lên tiếng phản bác tranh cãi, ông ta chỉ thở dài một hơi, Thương Long Tông có kết cục như ngày hôm nay cũng là do tự chuốc hoạ vào thân, đã gây nghiệp chướng thì không đáng được sống!
"Ta biết ngươi rất căm hận Thương Long Tông, nhưng bây giờ lão đây thật sự rất mong ngươi có thể giúp đỡ, ta nghĩ, ngươi cũng không hề mong gương Thiên Ma Long này rơi vào tay đám người Thiên Ma Cung kia đâu nhỉ!", tôn giả Thương Long nghiêm nghị nói.
Vẻ mặt tức giận của Trần Mộc dần bình tĩnh lại, hắn biết bây giờ có trách mắng Thương Long Tông thế nào thì cũng không giải quyết được vấn đề gì cả, điều quan trọng bây giờ là vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để ngăn không cho đám người Thiên Ma Cung giành được gương Thiên Ma Long này.
"Nói đi, trong tay ông có còn con át chủ bài nào khác không?", Trần Mộc hỏi.
Hắn biết tôn giả Thương Long đã đoán trước được tất cả nên mới phân tách linh lực ra trước để hoá thành phân thân, và giấu kín cho tới giờ cũng là vì đoán trước được rằng đám người Thiên Ma Cung sẽ có ngày đến đây làm càn.
"Quả thực trong tay ta có lá bài tẩy cuối cùng, ta có thể dạy ngươi một chiêu pháp bí mật, đây là chiêu pháp chuyên dùng để trấn áp gương Thiên Ma Long, đến lúc đó ngươi có thể không cần hao tổn sức lực cũng có thể có được gương Thiên Ma Long này!", tôn giả Thương Long trịnh trọng nói, đôi mắt già nua u ám của ông ta lúc này trở nên vô cùng có hồn!
Nghe vậy, Trần Mộc cười nói: "Này ông già, ông thấy ta giống một kẻ ngốc lắm sao? Gương Thiên Ma Long này sao lại đến lượt ta thu phục được chứ, trong đám người đi cùng ta, có một thiếu nữ tên là Hàn Giang Tuyết có thực lực đạt đến cảnh giới Vạn Pháp, ông không đi tìm nàng ta sao lại đến tìm ta cơ chứ?"
Trần Mộc sẽ không bao giờ bị mấy lời ngon ngọt của tôn giả Thương Long này lừa, gừng càng già càng cay, kiếp trước hắn đã không ít lần tiếp xúc với những người cấp cao của các môn phái lớn, đương nhiên hắn biết bọn họ thường thích bày trò dỗ ngon dỗ ngọt!