Tiếng hét lớn này gần như khiến đám người Hàn Giang Tuyết và Trần Mộc giật mình.
Từ những lời này, bọn họ mới nhận ra rằng hai tên áo đen đứng yên như trời trồng kia dường như không phải đến từ Thiên Ma Cung!
"Khà khà, Hoàng huynh nóng giận gì chứ, ta đây chẳng qua là thấy các ngươi đánh vui quá không kìm được mà nhúng tay vào ấy mà!", một tên áo đen trong số đó cất tiếng nói với giọng uy nghiêm như của một người đàn ông tầm trung niên.
Nhưng dường như hai bên có mối quan hệ hợp tác với nhau, vậy nên hắn mới không đành lòng đứng nhìn Thiên Ma Cung bị Hàn Giang Tuyết đánh chết, vì nếu như vậy thì sẽ không thể nhận về những lợi lộc mà Thiên Ma Cung hứa sẽ đáp ứng như ban đầu nữa.
Nghĩ tới đây, hắn ta nhếch mép, lạnh lùng nói: "Hoàng huynh đã đích thân mở lời như vậy rồi thì tại hạ sẽ xuống giúp huynh!"
Đột nhiên, cơ thể hắn lao vút lên, cả người bộc phát hết toàn bộ linh lực cuồn cuộn.
Rầm.
Đất trời rung chuyển, tà khí hung dữ màu đỏ trên bầu trời bị phân tán đi rất nhiều, sự trấn áp linh lực kinh thiên động địa bao phủ khắp nơi khiến tất cả mọi người đều cảm giác như bị kẻ mạnh nào đó chèn ép mạnh đến khó tả.
Cảm giác chèn ép này rõ ràng đã vượt qua cả cảnh giới Thần Tàng.
"Kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp sao?"
Vừa cảm nhận được dòng linh lực này, ngay cả Hàn Giang Tuyết cũng sững người, thốt lên với vẻ khó tin.
Nàng ta thật sự không ngờ được là người bí ẩn mặc áo đen vẫn luôn khiêm tốn không lên tiếng lại là một kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp.
"Ngươi chặn nàng ta lại, ta sẽ phụ trách gương Ma Thiên Long này, Ma Thiên Cung chắc chắn sẽ đáp ứng cho ngươi thứ mà ngươi muốn!", Hoàng Côn lạnh lùng đáp.
"Được!", người thần bí đáp lại với giọng nói khàn khàn.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, gương mặt đã che kín một nửa bằng vải đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt sắc lạnh như băng cùng với đôi lông mày thư sinh anh tú, nhưng đôi mắt ấy dường như lại ẩn chứa một loại uy nghiêm mạnh mẽ.
Nhìn vào đôi mắt này, đôi mắt mỹ miều của Hàn Giang Tuyết chợt mở to dần, bóng dáng trung niên quen thuộc không ngừng hiện lên trong đầu nàng ta.
Dần dần, bóng dáng trong tâm trí ấy dần trùng lặp với dáng vẻ người thần bí trước mặt này, vô cùng trùng khớp, vậy là danh tính của người đó đã dần hé lộ.
"Ngươi... ngươi là.... điện chủ Thiên Điện Tần Thạch Long!", Hàn Giang Tuyết kinh ngạc thốt lên đầy khó tin.
Người bí ẩn kia không nói gì, nhưng toàn thân bộc phát linh lực, cả người lao ra, tung một cú đấm hung tợn về phía Hàn Giang Tuyết, linh lực cuồn cuộn trong không gian bỗng hoá thành một con rồng chiến cỡ mười trượng giương nanh múa vuốt, đạp mây đạp gió lao tới.
Nhìn thấy mấy chiêu thức quen thuộc này, Hàn Giang Tuyết tức đến đỏ mặt tía tai, quát lớn: "Đường đường là điện chủ Thiên Điện của Linh Tiêu Tông mà ngươi lại đi làm tay sai cho Thiên Ma Cung, đúng là một tên khốn kiếp!"
Mặc dù trước kia nàng ta và Tần Thạch Long cũng từng chiến đấu ác liệt, nhưng đó cũng chỉ là vì tranh đấu cho điện của họ trong Linh Tiêu Tông, nhưng bây giờ, nàng ta có nằm mơ cũng không ngờ là Tần Thạch Long lại cấu kết với đám người xấu xa này của Thiên Ma Cung.
Người bí ẩn không trả lời câu hỏi của nàng ta mà chỉ ấn lòng bàn tay xuống, đất trời bỗng rung chuyển, gió rền rít, thân mình của con rồng chiến mười trượng kia giáng thẳng xuống đầu của Hàn Giang Tuyết.
Thấy vậy, gương mặt Hàn Giang Tuyết lộ rõ vẻ lạnh lùng, và rồi bàn tay tràn đầy linh lực của nàng ta cũng đập phắt một cái, linh lực vô cùng cuồng bạo đó cũng tụ lại thành một con chim phượng mười trượng, lao vút trời mây, đâm thẳng vào con rồng chiến đó!
Bùm.
Một tiếng động chói tai vang lên, đôi rồng phượng đó vỡ tan trên bầu trời, linh lực còn sót lại hệt như sóng biển cuồn cuộn không ngừng lao xuống dưới đất khiến những trụ đá chọc trời đổ sập xuống.
Trong cuộc tranh đấu của kẻ mạnh cảnh giới Vạn Pháp, mỗi chiêu thức đều có sự huỷ diệt đáng sợ, chỉ cần một chiêu võ công thôi cũng đủ để phá huỷ gần hết quảng trường này.
Thấy phía bên kia đã bắt đầu tranh đấu, Hoàng Côn cũng không chịu nhàn rỗi mà tiếp tục tập trung vào gương Thiên Ma Long, bởi vì chủ môn phái đã hạ lệnh cho hắn ta nhất định phải mang được gương Thiên Ma Long về.
Vậy nên cho dù phải trả giá đắt như thế nào, hắn ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Cả người Hoàng Côn bỗng nhiên lao ra rồi đáp thẳng đến phía trên của gương Thiên Ma Long, khi ấn trên hai tay của hắn ta vừa thay đổi, một làn sóng kỳ bí cổ xưa cũng ùa ra.
Lúc này, hắn ta đã đẩy thực lực cảnh giới Vạn Pháp lên đến đỉnh điểm, dưới sự bộc phát của linh lực, một bàn tay lớn tối đen lại chìa ra, xung quanh bàn tay là những phù văn thần bí nhuộm đỏ màu máu bao quanh, hệt như muốn trấn áp gương Thiên Ma Long này.