Bị ma vân hắc ám bao phủ quanh năm suốt tháng, từng gốc cổ thụ ngàn năm cũng thay đổi màu sắc, vỏ cây hiện ra màu xám đen, dường như chưa một loại độc tố cực mạnh nào đó, khiến người ta sinh lòng kiêng kị.
Mà đại địa dưới chân cũng biến thành màu cháy đen do bị khí tức Thiên Ma ăn mòn, phóng tầm mắt nhìn ra đã không còn sức sống gì nữa, hoang vu cô tịch khiến người ta run rẩy.
"Cẩn thận một chút!" Trần Mộc cảm nhận được hoàn cảnh nơi này, nhướng mày, gương mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, trầm giọng nói.
"Bọn ta biết rồi!" Ba người Hàn Giang Tuyết gật đầu, các nàng cũng cảm nhận được sự quỷ dị ở nơi này.
Rất nhiều cường giả tiến vào cánh Thanh Đồng Cổ Môn này đều lộ ra vẻ mặt e ngại, sau khi liếc nhìn cảnh vật xung quanh liền vận chuyển linh lực, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.
"Đi về phía trước xem sao!” Trần Mộc nói.
Nói xong, Trần Mộc và Hàn Giang Tuyết đi phía trước, hai người Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên đi theo sau, tiếp đó, Trần Mộc quan sát xung quanh, phát hiện phần lớn những người xông tới đều kết thành đội, đề phòng lẫn nhau, khoảng cách khá xa, đề phòng người khác đột nhiên ra tay đánh lén.
Nhưng mà sau khi liếc nhìn một vòng, Trần Mộc lại phát hiện, mấy người áo đen dẫn đầu xông vào đây đã không thấy tung tích đâu nữa.
"Mấy tên này…” Trần Mộc nhíu nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.
Bọn họ nắm giữ tỉ ấn của tông môn, chắc hẳn là quen thuộc Thương Long Điện hơn bọn họ.
"Có xương khô!" Lúc này, Hạ Chỉ Lan bỗng nhiên phát hiện ra thứ gì đó, lập tức lên tiếng.
Trần Mộc định thần nhìn lại, chỉ thấy trên đại địa cháy đen có mấy bộ xương khô màu đen xuất hiện rải rác xung quanh.
Có một số tay chân không trọn vẹn, chôn thật sâu trong bùn đất cháy đen này, có cái thì hình như lúc còn sống bị thương rất nghiêm trọng, chỉ còn lại mỗi cái đầu lâu bên cạnh đại thụ, bộ dạng cực kì kinh khủng.
Trần Mộc nhìn những bộ xương khô đó, phát hiện trang phục trên người chúng dường như không phải là của người trong Thương Long Tông, là người từ bên ngoài tới!
"Hình như chúng ta không phải là nhóm người đầu tiên xâm nhập vào đây!” Trần Mộc kinh ngạc nói.
Hơn nữa, hắn cũng phát hiện một chỗ khiến hắn cảm thấy vô cùng kì quái, dường như lúc còn sống, mấy bộ xương khô này đã bị cái gì đó tập kích, ngoài hắc khi bên ngoài cơ thể thì những vết thương trên người vô cùng kinh khủng.
Phải biết là những đệ tử Thương Long Tông mà Trần Mộc gặp trước đó gần như đều bị khí tức Thiên Ma xâm lấn, sau đó trúng độc mà chết! Nhưng kiểu chết của những người trước mặt này thì khác hoàn toàn những đệ tử tông môn kia!
Phát hiện ra chuyện này, Trần Mộc chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhìn vào những gốc cổ thụ ngàn năm xung quanh, không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy ở đây có một thứ gì đó khiến hắn cảm giấy có chút không yên.
Cạch!
Lúc này, một tiếng động rất nhỏ truyền đến từ một gốc cổ thụ ngàn năm, tiếp đó, một miếng vỏ cây màu xám đen từ từ tróc ra.
Giờ khắc này, ánh mắt Trần Mộc co rút lại, quát to: “Cẩn thận!”
Bùm.
Trần Mộc vừa hét lên, những cây cổ thụ kia cũng nổ tung, cây cối bắn tung tóe, những bóng người trong gốc cổ thụ ngàn năm lao ra, bàn tay màu xám đen mang theo sát ý lạnh thấu xương đánh về phía đám võ giả phía trước.
Có không ít võ giả còn chưa phản ứng được đã bị đập nát bét, máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong bồn địa màu đen này.
Cũng may, tốc độ phản ứng của Trần Mộc và Hàn Giang Tuyết rất nhanh, lúc bàn tay màu xám đen đánh tới, hai người cũng tung chưởng, đụng mạnh vào nó, một tiếng nổ vang lên, cơ thể của hai người cũng nhanh chóng lùi lại.
Mà lúc này bọn họ mới thấy rõ, những bóng người lao ra từ trong đại thụ đều nhắm mắt, giống như một cái xác không hồn vậy.
"Đây là cái gì?"
Đôi mắt đẹp của Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên đều hiện lên sự sợ hãi, không biết tại sao, lúc đối mặt với những thi thể cứng đờ này, bọn họ bỗng sinh ra nỗi sợ hãi to lớn.
Rõ ràng những thi thể này đã không còn sức sống gì nữa, vậy tại sao họ lại cử động được?
Trần Mộc nhìn chăm chú vào những thi thể này, nhất là khí tức Thiên Ma hắc ám quanh quẩn trên người họ, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
"Bị khí tức Thiên Ma thẩm thấu quanh năm suốt tháng, có lẽ những thi thể này đã biến dị thành Thi Khôi rồi!” Trần Mộc trầm giọng nói.
Cái gọi là Thi Khôi cũng không phổ biến, đó là những thi thể bị năng lượng nào đó thẩm thấu vào rồi biến dị.