Dương Khoan che vết thương trên cánh tay bị cụt của mình, điên cuồng lùi về phía sau, trán đẫm mồ hôi, mặt nhăn nhó, hét lớn: "Tên khốn, ta nhất định sẽ giết chết ngươi, chắc chắn đấy!"
Trần Mộc nheo mắt lại, gương mặt anh tú hiện lên một nụ cười mỉa mai: "Trước khi nói mấy lời cay nghiệt thì cũng phải nhìn lại bản thân mình đi!"
Tất cả mọi người đều im lặng, nhìn chằm chằm Trần Mộc với ánh mắt kinh hãi, phải công nhận là chàng thanh niên này thật sự rất đáng gờm, mới chỉ trong chốc lát mà đã đánh gãy cụt một cánh tay của kẻ mạnh cấp cảnh giới Thần Tàng của gia tộc họ Dương.
Dương Hổ nhìn chằm chằm vào Trần Mộc, con ấn mà Trần Mộc nắm giữ trong tay lại chính là Ấn Thần, là báu vật của chủ môn phái trước kia của Thất Huyền Tông, trong phút chốc, hơi thở của hắn ta bỗng trở nên nóng bỏng.
"Xem ra, hôm nay ta có một món hời lớn rồi đây!"
Dương Hổ cười khẩy rồi sải bước đến, một luồng linh lực trấn áp cực kỳ mạnh mẽ cuồn cuộn trào ra.
Luồng linh lực trấn áp này hệt như một ngọn núi nặng nề đè lên trái tim tất cả mọi người, khiến ai nấy đều cảm thấy khó thở vô cùng.
"Tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng sao?"
Cảm nhận được luồng linh lực trấn áp đáng sợ này, ánh mắt Trình Vũ Hiên bỗng chốc nặng trĩu.
Cấp độ ở cảnh giới này đã có thể ngang hàng với Liễu Mộ Thiên rồi!
Đây quả là một chướng ngại vật khó nhằn!
Khắp xung quanh, vẻ mặt của tất cả mọi người đều phấn chấn trở lại, mấy trưởng lão của gia tộc họ Dương càng lúc càng mạnh, còn chàng thanh niên Trần Mộc trước mặt này chỉ ở cấp tầng thứ tư của cảnh giới Thông Thiên mà thôi, dưới sự hợp sức của hai kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng này thì e là hắn sẽ bị đánh cho tan xác!
"Anh à, chúng ta hợp sức giết chết hắn ta đi!", Dương Khoan dữ tợn nói.
Dương Hổ liếm mép, vẻ mặt vô cùng hung hăng: "Được!"
Rầm.
Vừa dứt lời, khắp người Dương Hổ đã bộc phát Linh Lực rực đỏ cuồn cuộn, đất trời rung chuyển, và rồi một làn sóng sục sôi khó tả ven theo hành lang ào tới, ngay lập tức, chỉ thấy Dương Hổ nhún người một cái rồi biến mất ngay tại chỗ.
Trần Mộc đứng yên bất động, lúc làn sóng sục sôi đó ào tới, hắn mới bất ngờ tung một đấm vào khoảng không phía trên.
Phịch.
Luồng ánh sáng vàng rực chói loá bùng nổ và va đập với một cú đấm lửa, sau đó, một bóng người hiện ra trong không trung, không ai khác chính là Dương Hổ.
"Thị lực khá lắm, nhưng tiếc là ngươi vẫn còn non và xanh lắm!", Dương Hổ khinh miệt cười nói.
Ngay lúc hai đòn đấm của Trần Mộc và Dương Hổ va đập vào nhau, một bóng dáng ma quái không biết đã xuất hiện sau lưng Trần Mộc tự bao giờ và đó lại chính là Dương Khoan!
Kẻ trước người sau, sự phối hợp của hai người bọn họ vô cùng ăn ý, hiển nhiên cho thấy đây không phải lần đầu hai người bọn họ hợp sức lại với nhau, kinh nghiệm chiến đấu thành thạo so với mấy thiên tài trẻ tuổi kia thì còn điêu luyện hơn nhiều.
Dương Khoan nở một nụ cười đầy giễu cợt, tay cầm một khẩu súng trường dài màu xanh lá, đầu súng xoay tròn, mang theo một luồng sức mạnh khủng khiếp xông thẳng về phía sau lưng Trần Mộc, cùng với đó là lời nói lạnh lùng, đằm đằm sát khí: "Chết đi, đồ khốn!"
Leng keng!
Nhưng ngay sau đó, khi Dương Khoan còn chưa kịp thu lại nụ cười, mũi súng sắc nhọn ấy dường như đâm thẳng vào một tấm sắt cứng, phát ra một tiếng vang chói tai, còn Trần Mộc thì không hề bị thương ở đâu cả.
"Sao lại thế được chứ?", Dương Khoan lầm bầm khó tin.
Chỉ thấy khắp người Trần Mộc phủ đầy một lớp vảy rồng sáng đen lấp lánh, vảy rồng này là thật, không phải ảo ảnh, trên lớp áo giáp vảy rồng này dường như còn chập chờn những gợn sóng xanh kiên cố khó mà phá huỷ.
"Chỉ là một tên có thực lực cấp tầng thứ nhất của cảnh giới Thần Tàng mà dám huyênh hoang trước mặt ta sao, chết đi!"
"Hắc Long Ty Thiên Thủ!"
Trần Mộc quay người lại, gương mặt anh tú bỗng chốc trở nên dữ tợn, đằm đằm sát khí, linh lực bộc phát cuồng bạo hệt như một cơn bão lũ rồi tụ lại thành một móng rồng dài mười trượng, nhanh chóng đâm ra rồi đập vỡ vụn tất cả các bức tường đá chặn dọc hành lang.