"Anh họ à, hắn cũng chỉ là muốn kiếm miếng ăn thôi, anh chẳng nói chẳng rằng chém chết người ta như vậy, anh tàn nhẫn quá!", một thiếu nữ xinh xắn mặc bộ quần áo màu đỏ che miệng cười.
Những người này mặc dù dáng vẻ và cách ăn mặc đều hệt như đệ tử xuất thân từ đại gia tộc võ đạo, nhưng trên người đầy mùi máu tanh, hệt như vừa bước ra từ đống xác chết vậy.
Hơn nữa, từ cơ thể họ toả ra một nguồn linh lực cuồng bạo thoắt ẩn thoắt hiện, điều này cho thấy thực lực của họ vô cùng mạnh!
Hệt như đã cảm nhận được ánh mắt của đám người Trần Mộc, chàng thanh niên anh tú kia cũng ngước đầu lên nhìn thẳng về phía Trần Mộc, và rồi ánh mắt của hắn ta đã bị ba nàng thiếu nữ bên cạnh Trần Mộc cuốn hút.
Không riêng gì hắn ta, ngay cả những chàng thanh niên khác trong gia tộc của bọn họ cũng vậy, vẻ mặt thèm khát nhìn chằm chằm chằm vào ba nàng thiếu nữ.
Ba thiếu nữ Hàn Giang Tuyết, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan sở hữu sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mỗi người một khí chất khác nhau.
Hàn Giang Tuyết mặc một bộ váy lụa trắng thanh thoát, gương mặt tuy không được hồng hào nhưng bù lại lại có đôi mắt long lanh trong veo mang theo vẻ đẹp dịu dàng khó tả.
Còn Trình Vũ Hiên thì mặc một bộ váy màu xanh da trời, để lộ ra đôi chân trắng nõn mịn màng khiến người ta hưng phấn, lại cộng thêm khí chất lạnh lùng quyến rũ trên người nàng ta càng khiến người ta khó lòng dời mắt.
Hạ Chỉ Lan thì mặc một bộ màu trắng tinh khiết, dưới vẻ ngoài thuần khiết lộng lẫy, trên tay cầm một khẩu súng chiến, cho thấy đây là khí chất mạnh mẽ của nữ anh hùng!
Nhìn thoáng qua, ba nàng ta với ba khí chất khác nhau nhưng đều có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta loá mắt!
Những ánh mắt rực lửa dồn hết về phía ba nàng ta, cùng với đó là ham muốn chiếm hữu sục sôi trong cơ thể.
"Chúng ta đi thôi!"
Trần Mộc nhìn hắn một cái rồi thản nhiên quay đầu lại nói với ba nàng ta.
Hàn Giang Tuyết lạnh lùng nhìn mấy tên đó rồi ung dung rời đi.
Nam thanh niên kia ham muốn tới mức không thể cưỡng lại nữa, vừa định tiến lên thì bị một người đàn ông trung niên uy nghiêm cao khoảng hai mét đứng sau lên tiếng cản lại: "Đừng có mà gây chuyện, thiếu nữ mặc váy lụa trắng đó không phải dạng vừa đâu, thực lực của nàng ta còn cao hơn cả ta, đừng có dại mà động vào!"
Nghe vậy, nam thanh niên kia chỉ đành tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Hắn ta sẽ không đắc tội với cảnh giới Vạn Pháp, nhưng còn hai thiếu nữ còn lại thì chưa chắc đâu, nếu như có duyên gặp mặt lần nữa ở di tích Thương Long Tông này, chắc chắn hắn ta sẽ phải hưởng thụ cho đã đời một phen!
. . .
Sau khi rời khỏi thành Viên Long, đám người Trần Mộc bắt đầu đi về hướng vùng Thiên Khôi!
Mặc dù thành Viên Long là toà thành trì ở gần với vùng Thiên Khôi nhất nhưng ở giữa lại cách một khoảng cách rất xa, ngay cả đám người Trần Mộc có tốc độ đi rất nhanh cũng phải mất thời gian khoảng hai ngày.
Trên đường đi, Hạ Chỉ Lan vẫn còn thắc mắc về đám người gặp mặt khi nãy, bèn quay sang nhìn Hàn Giang Tuyết, khẽ hỏi: "Hàn sư tỷ, người quen mấy người đó sao?"
"Ừm...", Hàn Giang Tuyết nghiêm nghị gật đầu, đáp: "Ở trong giới Linh Tiêu Tông, Linh Tiêu Tông xưng bá một phương là điều hiển nhiên, nhưng ngoài Linh Tiêu Tông ra còn có ba đại gia tộc võ đạo lần lượt là gia tộc họ Dương, gia tộc họ Tề và gia tộc họ Nhan, bất kể là về nền tảng hay thực lực đều rất đáng nể."
"Nhóm người vừa rồi là người của một trong ba đại gia tộc võ đạo, đó là gia tộc họ Dương. Ba đại gia tộc võ đạo này đều có kẻ mạnh cấp cảnh giới Vạn Pháp trấn thủ, trừ Linh Tiêu Tông ra thì đó là ba thể lực mạnh nhất rồi. Nhưng không ngờ là di tích Thương Long Tông lần này cũng thu hút bọn họ tới!"
Nói rồi, Hàn Giang Tuyết đánh mắt nhìn về phía Trần Mộc, cười nói: "Lần trước ngươi có tranh đấu với thú thuần sư Nhan Băng, nàng ta cũng xuất thân từ một trong ba đại gia tộc võ đạo kia đấy!"
"Bảo sao!", Trần Mộc cười khẩy, lúc đầu Nhan Băng đầu hàng trong trận đấu của cuộc thi đình, mặc dù điện chủ Thiên Điện sợ đến tối sầm mặt mày, nhưng điều đó cũng không lấy làm lạ lắm bởi ông ta kiêng dè thế lực gia tộc phía sau của Nhan Băng.
Xem ra, ba đại gia tộc võ đạo này trong giới Linh Tiêu Tông cũng không phải dạng vừa.
"Các ngươi cũng mau lên đi, phải tranh thủ đến được núi Thiên Khôi trước khi trời tối, vì bây giờ dòng người đến đây ngày càng nhiều, đến đó càng sớm thì càng ít phiền phức!", Hàn Giang Tuyết nói.
Nghe vậy, ba người Trần Mộc gật đầu, không nhiều lời thêm nữa, ngay lập tức bộc phát linh lực, hoá thành những bóng sáng rực rỡ, xuyên qua những bìa rừng, lao thẳng về điểm đích đằng xa.
Lúc mấy người họ rời đi, cũng có rất nhiều bóng người khác đổ dồn từ khắp mọi nẻo đường lao về cùng một hướng với Trần Mộc.
. . .