Ánh mắt Trình Vũ Hiên vẫn nhìn chăm chú về phía Liễu Mộ Thiên, ngay lúc này đây, nàng ta có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ trên người Liễu Mộ Thiên lan tới.
Giữa trường, không chỉ riêng mình Trình Vũ Hiên, ngay cả Hạ Chỉ Lan, Hạ Phi Vũ, và chúng đệ tử đến từ các điện khác, sắc mặt của họ đều trở nên nặng nề.
Bọn họ có thể cảm giác được sức mạnh kinh hoàng hắc ám thương lôi kia, nó đang tăng vọt theo cấp số nhân, vô số gợn sóng như bão táp gần như có thể giết chết bất kỳ cường giả tầng ba của cảnh giới Thần Tàng nào.
Ầm.
Sau khi được tia chớp hắc ám đó truyền vào, trên thân kiếm của Liễu Mộ Thiên xuất hiện một hoa văn kỳ lạ, toàn bộ thanh kiếm sáng bừng lên, ánh đen tụ lại nơi mũi kiếm, dần dà, nó hình thành một đóa hoa sen màu đen lớn tầm một bàn tay.
Đóa hoa sen hắc ám cổ kính và nhỏ bé, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ khó mà có thể phát hiện được.
Cánh hoa sen màu đen hơi rũ xuống, từng tia sáng màu đen như chứa đựng năng lượng sấm sét từ xa xưa tên khắp thế gian này, ngay lúc đóa hoa sen đó ngưng tụ thành, mây đen vốn đang che phủ phía chân trời, bỗng dưng có một tia chớp xé trời cùng lúc đó.
Cảnh tượng kinh thiên động địa đó khiến tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm.
" Cái này... đó là cái gì thế?" Các đệ tử Linh Điện đều ngơ ngác biến sắc.
Cho dù chúng đệ tử Thiên Điện tương đối hiểu về Liễu Mộ Thiên, bọn họ cũng phải há hốc miệng, vẻ mặt khó mà tin nổi.
Lúc Trần Mộc nhìn thấy cảnh này, đôi đồng tử của hắn hơi cúi xuống, nắm chặt cây kiếm Thiên Tùng Vân trong tay, phía sau lưng cũng có tầng không gian xé nát!
Kiếm ý vô tận và mặt đất như cộng hưởng với nhau, sau đó lan rộng ra, đột nhiên, không gian đó bỗng nổ vỡ tan tành, vô số yêu ma quỷ quái đếm không hết được đang gầm thét thê lương, một vị pháp thân vô tướng có kích thước khoảng mười thước xé toác không gian bước ra ngoài.
Ngay lúc đó, cuồng phong gào thét giữa đất trời, cuốn theo bụi mù quanh tứ phía.
Vị vô tướng pháp thân đó đứng sau lưng Trần Mộc, đôi đồng tử màu đỏ oạch mang theo khí thế kiêu ngạo của Cửu U Diêm La, nhìn chằm chằm về phía cuối chân trời, cùng lúc đó, Lưu Hồn Chân Hỏa cuồn cuộn đang điên cuồng hội tụ, truyền vào cây kiếm Thiên Tùng Vân của Trần Mộc.
Vù.
Lúc này đây, tất cả những người đang cầm kiếm có mặt ở đó đều có thể cảm nhận được rõ ràng vỏ kiếm của mình đang rung lên kịch liệt, từng tiếng kiếm reo như phát ra âm thanh thần phục.
Giờ đây, ánh mắt của tất cả bọn họ đều toát lên vẻ kinh hoàng, nhìn về phía bầu trời và bóng người màu trắng trên mặt đất.
Bọn họ đều có một linh cảm, dưới chiêu kiếm này sẽ phân tranh thắng bại.
"Thằng nhóc thối, không được chết biết không!" Hàn Giang Tuyết nắm chặt tay, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nghiêm nghị lạ thường.
Trên đài cao, cho dù là Đông Phương Dịch thì sắc mặt của hắn cũng trở nên nặng nề, chiêu kiếm này chỉ e sẽ khiến tất cả mọi người có mặt ở đây phải giật mình!
Ánh mắt Tông chủ cũng nhìn chăm chú về phía hai người họ, kiếm tu vốn quá ít, mà kiếm đạo tông sư lại càng ít ỏi đến đáng thương, có thể nhìn thấy hai kiếm đạo tông sư trẻ tuổi muốn quyết đấu sinh tử như thế này là rất khó.
"Có thể ép ta mới mức này trong kỳ Thi Điện, ngươi là người đầu tiên đấy!"
"Sau chiêu kiếm này, cho dù ngươi có chết thì cũng có thể thấy vinh quang!"
Khóe miệng Liễu Mộ Thiên cong lên đầy dữ tợn, đột nhiên, bàn chân người phía sau đạp xuống, cơ thể biến mất ngay tại chỗ.
"Đóa sen hỗn độn, Tịch Diệt Thiên Địa!"
Cạch.
Một tia chớp đen ngòm xé ngang hư không rồi biến mất.
Trong một thoáng đó, đóa hoa sen hắc ám như tan vào ánh kiếm, đánh thẳng lên đỉnh đầu Trần Mộc.
Ầm.
Đất trời chấn động, ánh kiếm còn chưa áp sát gần Trần Mộc thì đã tỏa ra những gợn sóng kinh người, đánh sập cả võ đài bao quanh người Trần Mộc, năng lượng áp bức đến mức hủy thiên diệt địa không có cách nào miêu tả được!
Mà dưới lưỡi kiếm này, Trần Mộc bị năng lượng đó đè nén cực mạnh, hai chân người phía sau cắm thẳng vào nền đất, nửa cơ thể dần như sắp bị đá vụn che lấp mất.
Trần Mộc kiên cường ngẩng đầu lên, trong đôi đồng tử thâm trầm lóe lên mấy phần trêu tức.
"Vinh quang à? Ta thèm cái quang vinh của ngươi!"
Dứt lời, một ngọn lửa lưu hồn ngập trời ầm ầm nổ ra, võ đài đã biến thành phế tích, mà Trần Mộc bị vây hãm ở đó cũng hoàn toàn biến mất ngay tại chỗ.
Cạch.
Ánh lửa cong vút như sao rơi trên trời, vút nhanh về phía chân trời, đánh mạnh lên ánh kiếm kinh thiên đó.
Ngay lúc chúng va chạm vào nhau, khắp đất trời bỗng trở nên ảm đạm.
Thiên địa im lìm.
Tiếp sau đó, một luồng ánh sáng chiếu xa trăm trượng như giữa ban ngày chợt bùng nổ lên.