Không gian như một tờ giấy bị xé nát, và rồi cái bóng hư vô khổng lồ của nó lại bước ra từ thế giới sâu thẳm vừa được mở ra.
"Mẹ kiếp, nếu không phải biết rõ cảnh tượng này chỉ là ảo giác do Kiếm Ý tạo thành thì ta đây còn tưởng tên đó gọi một tên ma vương đến thật ấy chứ!"
Có người ở trong quảng trường lớn tiếng chửi, vẻ mặt vô cùng ghê gớm.
Rầm.
Cơ thể tàng hình tung một đòn ra, Chân Hoả Lưu Hồn hùng vĩ lập tức bùng lên, và rồi lại được Thiên Tùng Vân Kiếm của Trần Mộc hấp thụ hoàn toàn.
Lập tức, Trần Mộc hệt như đang cầm một thanh Kiếm Thần trong tay, ánh kiếm xoẹt ngang trời, bóng con rồng khổng lồ cũng bị chém đôi thành hai nửa.
"Sao lại có thể thế được chứ?", Long Đằng Hải khẽ run lên.
Nói rồi, trong lúc hắn ta còn chưa kịp định thần lại, con rồng bạch ngọc kia đã nổ tung.
Phịch.
Một tiếng vang rền trời, linh lực ngút trời bỗng chốc hợp thành một cơn vũ bão, cuồn cuộn lao tới quét bay người Long Đằng Hải và đập thẳng vào vùng biên của đấu trường.
Long Đằng Hải phun ra máu tươi, Hắc Thiết Thạch ở phía sau lưng hắn ta bị va đập vỡ tan thành cát bụi.
"Không thể nào, không thể nào!"
Long Đằng Hải ôm ngực, vẻ mặt điên dại.
Sao hắn ta lại có thể thua được chứ, hắn ta đường đường là kẻ mạnh cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng, lại còn có tài nguyên tu luyện cao cấp của Thiên Điện, vả lại hắn còn biết nhiều tuyệt chiêu sát mạng, đến cả cấp thiên tài như Liễu Mộ Thiên gặp hắn ta còn phải kiêng dè.
Nhưng tại sao hắn ta lại có thể thua một tên nhóc cấp tầng thứ tư của cảnh giới Thông Thiên như Trần Mộc được chứ.
Xoẹt.
Lúc này, một cơn vũ bão gầm gừ từ phía bên kia của đấu trường, hơn nữa còn ẩn chứa sát khí lạnh ớn người.
"Đến lúc ngươi về chầu trời rồi đấy!", Một giọng nói lạnh như băng thốt lên.
Ngay lập tức một ánh sáng lạnh lùng vụt qua, đâm thẳng vào tim của Long Đằng Hải.
“Dừng tay!", ở phía ngai vàng trên cao, điện chủ Thiên Điện sững người, cả người lao xuống dưới hệt như muốn cản trở tất cả mọi thứ xảy ra.
Long Đằng Hải là nhân tài top đầu của Linh Tiêu Tông, nếu hắn ta chết rồi thì ngay cả Thiên Điện cũng vô cùng tiếc thương!
Nhưng Trần Mộc dường như đã lường trước được tất cả, sức mạnh của Ấn Thần phát ra khiến cả người hắn lập tức tan biến.
Xuỳ.
Trong nháy mắt, một luồng sáng xoẹt ngang cổ Long Đằng Hải, điện chủ Thiên Điện vừa lao xuống đấu trường nhưng cũng đã quá muộn rồi.
Long Đằng Hải há hốc miệng, chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, rồi ngã ngửa ra sau.
Hắn ta đã thiệt mạng ngay tại chỗ!
"Haiz!", ở ngai vàng trên cao, Đông Phương Dịch thở dài.
Trong trận đấu này, Long Đằng Hải đã thể hiện rất xuất sắc, nếu như để hắn ta sống sót thì sau này Linh Tiêu Tông chắc chắn sẽ đào tạo ra một kẻ mạnh, nhưng đáng tiếc là hắn đã bị giết không nương tay và chết ngay tại trận!
Suy cho cùng cũng là vì Thiên Điện và Linh Điện có mối thù sâu sắc, hơn nữa, quy tắc của môn phái cũng quá đỗi tàn khốc!
"Tên súc sinh, ngươi tự tìm chỗ chết à!", điện chủ Thiên Điện thấy Long Đằng Hải đầu lìa khỏi cổ, tức đến nghiến răng nghiến lợi vì Long Đằng Hải vốn là nhân tài hiếm của Thiên Điện bọn họ.
Vậy mà lại bị Trần Mộc giết chết thê thảm như vậy!
Lúc này Hàn Giang Tuyết cũng vội vàng lao xuống, đứng trước Trần Mộc, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm điện chủ Thiên Điện, lạnh lùng nói: "Này, điện chủ Thiên Điện, ông đừng quên quy tắc của cuộc thi đình chính là như vậy, kẻ đầu hàng thua, bị đánh chết cũng thua, và Trần Mộc cũng không hề vi phạm bất kỳ quy tắc nào của môn phái cả!"
"Chẳng lẽ đệ tử Thiên Điện của ông giết chết đệ tử Linh Điện của ta, rồi đệ tử Linh Điện của ta lại không được phép giết chết đệ tử Thiên Điện của ông sao? Bọn ta cũng làm theo quy tắc cả!"
Điện chủ Thiên Điện đỏ mặt tía tai, ánh mắt đằm đằm sát khí nhìn chằm chằm Trần Mộc.